Chương 41

Lúc biết Phùng gia Bát tỷ có ý đó, trực giác của Mạnh Lan Đình nói cho cô biết chuyện này có chút trùng hợp. Theo bản năng cô muốn từ chối nhưng đối mặt với khuôn mặt đang cười của Phùng tiểu thư thì một từ “Không” kia cô nói không nên lời.

Tiễn người đi rồi cô trở lại văn phòng, dưới thái độ nhiệt tình đến gần như dị thường của Hồ thái thái, Mạnh Lan Đình thu thập đồ vật lòng mang theo tâm sự đi về Chu gia. Lúc ăn cơm cô đem chuyện ngày mai mình không ở nhà mà cùng Phùng tiểu thư đi xem hội thi quân sự nói ra.

Chu thái thái có chút tò mò, hỏi cụ thể tình hình một cách tỉ mỉ. Đúng lúc này ngoài cửa có tiếng người gõ cửa lễ phép, rồi có người hỏi: “Xin hỏi Chu thái thái có ở nhà không?”

Chu thái thái đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.

Dưới bậc cửa có mấy người. Người đàn ông đi đầu mặc tây trang, đi giày da, mang mắt kính gọng vàng giống như giám đốc của hiệu buôn. Phía sau ông ta còn có hai vị thư ký, trong tay hai người có ha túi đồ to.

“Các vị là……” Chu thái thái không quen bọn họ nên nghi hoặc mà đánh giá.

“Ngài là Chu thái thái đúng không? Tôi họ Lưu, Chu thái thái cứ gọi tôi là Đại Lưu là được. Tôi là giám đốc công ty của Phùng Bát tiểu thư, được tiểu thư giao nhiệm vụ tới đây làm chút việc.” Đối phương vội vàng móc ra một tấm danh thϊếp, cung kính đưa qua.

Phùng gia Bát tiểu thư là người danh tiếng nổi bật. Khách của công ty cô cũng đều là các vị phu nhân danh giá, mặc quần áo xa xỉ. Chu thái thái tuy rằng không mua nhưng cũng có nghe nói qua. Bà có chút kinh ngạc sau đó vội vàng mời người vào nhà ngồi.

Giám đốc Lưu cười lắc đầu nói: “Chúng tôi tới đã là mạo muội, không dám quấy nhiễu gì. Có việc thế này, công ty chúng tôi có một số kiểu dáng quần áo mới, Phùng tiểu thư lại luôn luôn coi trọng trải nghiệm của khách quý nên để chúng tôi tới đưa Chu thái thái cùng Mạnh tiểu thư một vài món quần áo.”

Hai vị thư ký tiến lên đem hơn mười cái túi bằng lụa, có trang trí con bướm đang cầm trong tay đặt ở cửa.

“Ai nha, cái này ——” Chu thái thái nhất thời mờ mịt quay đầu lại nhìn Mạnh Lan Đình lúc này cũng đã bước ra.

“Hai vị cứ mặc thử, nếu có ý kiến hoặc phản hồi gì thì cứ việc nói với chúng tôi.” Giám đốc Lưu lại nói với Mạnh Lan Đình: “Mạnh tiểu thư, đây là toàn bộ đồ vật năm ngoái ngài đánh mất khi mới tới Thượng Hải. Phùng tiểu thư nói do năng lực có hạn nên chỉ có thể tìm về một ít sách vở, còn tài vật thì ước chừng không lấy về được. Tôi đã mang đến đây, cô nhìn xem có phải của cô không.” Nói xong ông ta đưa một cái túi qua, còn giúp cô mở túi.

Mạnh Lan Đình cúi đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên là những sách vở mình mang đến trước đây. Đó là mấy quyển sách em trai cô gửi về từ hải ngoại, trong đó có một cuốn được đặt trên bàn cha rất lâu, trong đó có bút ký của cha. Không nghĩ tới đã lâu như vậy mà những sách vở này đi một vòng lại về tới tay mình.

Mạnh Lan Đình vô cùng kinh ngạc và cũng cảm thấy vui vẻ vô cùng. Cô vội vàng nói lời cảm tạ.

“Không dám nhận, tôi chẳng qua chỉ làm chân chạy mà thôi. Quấy rầy Chu thái thái cùng Mạnh tiểu thư rồi, tôi xin được cáo từ.” Giám đốc Lưu cung kính cúi người với bọn họ rồi dẫn người đi mất.

Giám đốc Lưu đến như gió, đi cũng như gió. Chu thái thái đành phải đem một đống lớn quần áo đẹp đẽ ở cửa đi vào nhà.

Phùng Lệnh Mỹ đưa cho Mạnh Lan Đình các kiểu âu phục mùa hè, lại đưa cho Chu thái thái bảy tám kiện sườn xám. Nguyên liệu đều là tơ lụa tốt nhất, in hoa nửa này nửa nọ, kiểu dáng cùng châm pháp thì không thể bắt bẻ được. Không phải người có kinh nghiệm may vá vài thập niên thì không thể làm được tinh tế thế này. Mỗi kiện váy áo này nếu bán trên thị trường cũng phải mấy chục đồng, đặc biệt có một kiện thích hợp dự sự kiện lớn, hình thêu trên đó vô cùng phức tạp, không có mấy trăm đồng thì không có khả năng mua được.

Chu thái thái lần đầu tiên mới gặp được việc thế này nên nhất thời có chút phát ngốc. Đám người Vương thái thái cũng nghe tiếng gấp chờ không nổi mà tới cửa vây quanh đám quần áo, sờ sờ, lại ướm lên người mình khoa tay múa chân nghị luận sôi nổi, hâm mộ vô cùng.

Rốt cuộc đuổi người đi xong, Chu thái thái tri kỷ mà gấp lại một kiện sườn xám bằng lụa vừa nãy bị Vương thái thái giũ ra, rồi bất an nói: “Lan Đình, thế này thì không hay lắm đúng không? Phùng tiểu thư đưa xiêm y cho cháu, ta sao có thể lấy? Huống chi xiêm y nhà cô ấy cũng không phải rẻ. Ngày mai lúc cô ấy tới đón cháu thì ta phải trả lại cô ấy thôi.”

Mạnh Lan Đình đồng ý. Buổi tối trở về phòng mình, ngồi dưới đèn cô dùng khăn tay cẩn thận lau mấy cuốn sách sau đó vô tình mở một trong những cuốn sách kia ra thì thấy một bức ảnh chụp đã cũ rơi ra từ trang sách.

Mạnh Lan Đình nhặt bức ảnh lên, nhìn trong chốc lát rồi ném vào một thùng rác bên chân.

……

Sáng sớm hôm sau, Phùng Lệnh Mỹ đúng hẹn tới.

Chu thái thái cũng đã rời giường, đem trong nhà ngoài ngõ thu thập lại pha sẵn trà chờ Phùng Lệnh Mỹ vừa đến thì mời cô ấy vào ngồi.

Phùng Lệnh Mỹ cũng không chối từ, cười tiến vào ngồi xuống. Chu thái thái cùng cô hàn huyên vài câu, nói lời cảm tạ sau đó nói ý của mình với cô.

Phùng Lệnh Mỹ cười nói: “Thái thái như vậy là quá khách khí rồi. Lan Đình tựa như em gái cháu, lại vẫn luôn được ngài chiếu cố. Chỉ có vài món quần áo của nhà làm, cũng không phải vật quý trọng gì, thái thái nếu khăng khăng cùng cháu khách khí thì chẳng phải coi cháu là người ngoài sao?”

“Này……”

Phùng Lệnh Mỹ đứng dậy, tiến lên nhẹ nhàng cầm tay Chu thái thái nói: “Lan Đình gọi cháu là chị nên nếu không phải sợ thái thái cảm thấy cháu nhận thân thích lung tung thì cháu cũng ước gì được gọi ngài là bá mẫu. Cháu gái đưa bá mẫu vài món xiêm y mà thôi. Huống chi, giáo sư Chu là ngôi sao sáng trong ngành giáo dục, kể cả người ở Nam Kinh gặp cũng phải cung cung kính kính, nể mặt mũi vài phần. Bá mẫu ngài chịu mặc quần áo nhà cháu làm thì chính là cho cháu mặt mũi rồi. Cháu đúng là cầu còn không được.” Nói xong cô nắm tay Mạnh Lan Đình ở một bên, xoay mặt cười nói: “Chu bá mẫu, cháu mang Lan Đình đi trước. Ngài yên tâm, sau khi kết thúc, cháu sẽ đưa con bé về.”

Kỳ thật trong lòng Chu thái thái cũng vui vẻ, lại bị Phùng gia tiểu thư nói một đống lý do không thể thoái thác này thì cũng chỉ đành gật đầu, cười tiễn hai người ra cửa, lại dặn dò Mạnh Lan Đình yên tâm đi chơi.

Phùng Lệnh Mỹ mang theo Mạnh Lan Đình ra khỏi con hẻm, ngồi lên ghế sau của ô tô mới nói với lão Diêm ngồi phía trước: “Đi thôi!”

Lão Diêm lên tiếng, lập tức khởi động ô tô.

Trên đường Mạnh Lan Đình cảm ơn cô giúp mình tìm lại đống sách đã mất, đây là thật lòng.

Phùng Lệnh Mỹ cười, nói: “Không cần khách khí. Thật ra mà nói so với Tiểu Cửu nhà chúng ta lúc trước bắt nạt em thì cái này không đáng nhắc tới. Nó ấy mà, từ nhỏ bị mấy chị gái chiều nên cả người đều là tật xấu, cũng không biết săn sóc người. Nhưng tâm địa nó vẫn rất tốt, cái này thì chị có thể đảm bảo. Chỉ mong Lan Đình có thể thông cảm, đại nhân đại lượng, không cần chấp nhặt với nó. Sau này nó sẽ hiểu chuyện hơn.”

Mạnh Lan Đình hơi hơi mỉm cười, rũ mắt xuống.

……

Ô tô ra tới ngoại thành, lại chạy nửa giờ, càng ngày càng cách thành phố xa. Cuối cùng bọn họ đi qua một con đường dùng đá vụn và đất vàng trải ra, rồi lại tiến vào một khu đất bằng giữa khe núi mới đến được đích đến hôm nay, căn cứ Hoa Đông.

Hôm nay thi đấu quân sự công khai được tổ chức tại đây. Căn cứ đích xác vô cùng rộng lớn, Mạnh Lan Đình tự nhiên cũng không biết rộng bao nhiêu. Hôm nay vì thi đấu mà chỗ này mở cho người ngoài vào, cũng là một cơ hội quan sát. Người được mời đến đều là thân sĩ, thục nữ, áo mũ chỉnh tề. Trừ những người trong giới thượng lưu thì toàn là phóng viên nước ngoài tới đây đưa tin.

Phùng Lệnh Mỹ đến hơi muộn, người xem ở đài danh dự đã ngồi khá đông đủ. Ở lối vào, đoàn quân nhạc tấu lên một khúc lễ nhạc kim cổ, ồn ào đinh tai.

Mạnh Lan Đình theo Phùng Lệnh Mỹ xuống xe thì ngay lập tức đã có quan quân tới cúi chào nói: “Bát tiểu thư, Mạnh tiểu thư, phu nhân sai tôi dẫn hai vị đi lên chỗ ngồi.”

Phùng Lệnh Mỹ cười gật đầu, khoác tay Mạnh Lan Đình đi theo vào khu khán đài danh dự. Vị trí của các cô là ở mấy ghế giữa. Chỗ đó không phải quá gần nhưng tầm mắt thì rất tốt, có thể nhìn quanh sân không sót chỗ nào. Bên cạnh, ngoài Phùng Lệnh Nghi, mấy cô chị còn lại của Phùng gia đều đang ngồi, kể cả chị Hai lần trước cô chưa gặp ở Nam Kinh cũng đến.

Các cô chị của Phùng gia hoặc phú hoặc quý, thanh danh cực lớn. Hôm nay, ngoài Phùng Lệnh Mỹ mặc âu phục thì những người còn lại đều mặc sườn xám, trang điểm đều thể hiện thân phận vô cùng khéo léo.

Người khác chỉ có thể dùng ánh mắt kính sợ nhìn về các vị phu nhân xuất thân Phùng gia. Nhưng các cô đối với Mạnh Lan Đình lại không có thái độ bức người kia mà vô cùng thân thiết tươi cười, hỏi han ân cần. Lần đầu gặp mặt, chị Hai đã nhất định bắt cô phải ngồi bên người mình, lại tháo vòng ngọc phỉ thúy quý giá trên cổ tay xuống nói là đi vội nên không kịp chuẩn bị thứ tốt, coi như là quà gặp mặt cho cô. Cũng mặc kệ Mạnh Lan Đình cứ từ chối, chị Hai cứ nhất quyết phải đeo được cái vòng lên tay cô.

Mạnh Lan Đình đành phải đỏ mặt nói lời cảm tạ. Chị Hai vỗ vỗ tay cô, cùng mấy cô chị còn lại nhìn nhau lộ ra nụ cười hiểu ý.

Các cô chị Phùng gia đối xử với cô tốt như vậy khiến bất an trong lòng Mạnh Lan Đình càng thêm mãnh liệt, thậm chí cô còn có một loại e sợ ngày sau không thể không cô phụ tấm lòng họ. Đặc biệt trên đường tới đây, nghe mấy lời Phùng Lệnh Mỹ nói, những ám chỉ trong đó khiến lòng cô càng thêm bất an. Mạnh Lan Đình không khỏi thấy hối hận hôm qua mình nhất thời sơ sẩy, vì lanh mồm miệng mà tạo ra sai lầm.

Cô tinh tường cảm giác được từ khi cô bị Phùng Lệnh Mỹ mang lên đài danh dự, lại ngồi vào chỗ này thì có vô số ánh mắt hoặc tò mò hoặc tìm tòi nghiên cứu từ khắp nơi quét tới chỗ này.

Hiện tại bị kẹp ở giữa các cô con gái của Phùng gia, thân ở nơi cao không thuộc về mình, lại nhận được đủ loại ánh mắt từ khắp nơi nhìn mình chằm chằm khiến cô cảm thấy như đang ngồi trên đệm có kim.

Đúng lúc đang thấp thỏm thì bỗng nhiên bản lễ nhạc rung trời bỗng ngừng, các âm thanh ồn ào bên cạnh cũng biến mất. Thay vào đó là tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mọi người sôi nổi đứng dậy.

Mạnh Lan Đình ngước mắt nhìn đoàn người tiến lên vị trí đầu tiên, các phóng viên ở bên cạnh tranh nhau chụp ảnh, đèn flash không ngừng lóe lên.

Cô tự nhiên nhận ra chị cả Phùng Lệnh Nghi cùng với chồng mình. Chị cả mặc một bộ sườn xám nhung đen, dáng vẻ đoan trang, trên mặt mỉm cười hướng về bốn phía gật đầu với mọi người rồi mới đi đến vị trí chủ tịch, song song ngồi xuống với chồng.

Tiếng vỗ tay cuối cùng cũng chấm dứt, khách khứa lại lục tục ngồi xuống. Thị trưởng Hoàng của Thượng hải hôm nay khuôn mặt tỏa sáng, lên đài phát biểu một bài diễn văn tình cảm mãnh liệt rồi tuyên bố thi đua chính thức bắt đầu.