Chương 40

Bên ngoài cửa lớn của Phùng công quán là con đường xe chạy, bên đường rừng cây rậm rạp, một căn biệt thự kiểu tây cứ thế nằm ở đó như một nét điểm xuyết ở giữa.

Trời đã tối đen, một bóng người từ cửa sau của Phùng công quán trộm đi ra ngoài, luồn lách đi tới con đường chạy xe đằng trước, lại né tránh mà tiến đến một chỗ rẽ ngoặt chờ ở đằng sau một bụi cây.

Đúng 10 giờ, hai ngọn đèn xe chiếu sáng màn đêm, một chiếc ô tô từ xa đi tới phía Phùng công quán. Lúc đến chỗ ngoặt kia thì bóng đen đứng sau bụi cây vội nhảy ra, liều mạng mà khua tay với chiếc ô tô.

“Két ——” Ô tô phanh gấp một cái, đột nhiên ngừng lại.

“Ngươi con mẹ nó muốn chết hả?” Lái xe thò cổ ra khỏi cửa xe gầm lên.

“Ai ai, Cửu công tử! Là tôi, lão Diêm mà!” Người nọ bất chấp bị mắng, nhanh chóng chạy đến bên xe.

Lái xe đúng là Phùng Khác Chi, anh nhận ra người tới thì không vui nhíu nhíu mày hỏi: “Chú Diêm? Sao chú lại chạy ra đây? Chú đang làm gì? Nghĩ quẩn hả?”

Ngày mai sẽ phải mang đội đi tham gia hội thi quân sự ba ngày nên nhân dịp hôm nay kết thúc huấn luyện đặc biệt anh về nhà thu thập chút quần áo, buổi tối phải về Bộ Tư Lệnh rồi. Đương nhiên, ngoài cái này anh cũng có một mục đích khác. Trước khi bước vào huấn luyện đặc biệt, anh đã cùng lão Diêm thỏa thuận là đêm nay anh sẽ về để nghe báo cáo.

“Chú tới thật đúng lúc, tôi muốn hỏi chú mấy ngày nay theo Mạnh tiểu thư có thu được cái gì không?”

“Cửu công tử, chính là vì muốn báo cáo với cậu lại sợ nói trong nhà không tiện nên tôi mới phải trộm ra ngoài này chờ cậu đó! Có chuyện này……” Lão Diêm vẻ mặt áy náy, muốn nói lại thôi.

“Chuyện gì?”

“Cái này…… Cái kia……” Lão Diêm ấp a ấp úng.

“Cái gì mà cái này cái kia! Rốt cuộc là chuyện gì?” Phùng Khác Chi lại quát một tiếng.

“Tôi nói, tôi nói! Cậu kêu tôi phải đi theo Mạnh tiểu thư, chuyện này Bát tiểu thư đã biết ——” Lão Diêm biết tiểu thiếu gia nhà mình tính tình nóng nảy nên nhanh chóng nói thẳng.

Phùng Khác Chi sửng sốt.

“Cửu công tử, cậu đừng trách tôi. Tôi thật sự là không có biện pháp nào nữa! Tôi cũng không muốn nói, tôi bị ép buộc……” Lão Diêm lắp bắp, rốt cuộc đem chuyện vừa phát sinh nói ra, lại liếc nhìn sắc mặt anh nói: “Cửu công tử, lúc trước cậu kêu tôi làm thì tôi đã không muốn rồi. Lần này thì hay rồi, chẳng những Bát tiểu thư mắng tôi một trận, không cho tôi làm nữa mà chính là mấy ngày trước tôi cũng suýt bị Mạnh tiểu thư phát hiện. May mắn tôi nhanh nhẹn, làm bộ không có việc gì mới trốn được……” Lão Diêm nhớ tới một màn kia thì vẫn có chút kinh hồn táng đảm. “Cửu công tử, chuyện này không làm được đâu. Hiện tại cậu đánh chết tôi, sau này tôi cũng không dám làm nữa!”

Phùng Khác Chi hừ một tiếng: “Lúc tôi không có ở đây có chuyện gì xảy ra không?”

“Cửu công tử, tôi đối với cậu là tuyệt đối trung thành. Vừa rồi nói với Bát tiểu thư tôi cũng không kể hết toàn bộ. Đây là toàn bộ những chuyện tôi ghi chép được khi đi theo Mạnh tiểu thư. Tôi không tiện vào tận trường nên dùng kinh phí cậu cho để nhờ Hồ thái thái làm cùng văn phòng với Mạnh tiểu thư để ý hộ.” Lão Diêm lấy ra một quyển vở từ trong túi, mở ra nhờ đèn đường mà cố sức đọc.

“Mạnh tiểu thư cơ bản mỗi ngày sẽ đến trường vào lúc 7 giờ sáng, chạng vạng trở về. Theo tin tức của Hồ thái thái thì giữa các tiết dạy không có việc gì đặc biệt. Cũng chỉ có một sự kiện……”

“Thứ tư tuần trước, lúc 6 giờ rưỡi, Hề tam công tử lái xe tới Chu gia đón vợ chồng giáo sư Chu và Mạnh tiểu thư cùng đi Tùng Hạc Lâu ăn cơm……”

Anh ngẩng đầu.

“Cửu công tử, may mắn người gác cổng của Tùng Hạc Lâu có quen tôi nên mới để tôi đi vào. Tôi trốn ở ngoài ghế lô của bọn họ nghe lén. Hình như là sinh nhật Tam công tử nên cậu ấy mời mọi người ăn cơm. Vợ chồng giáo sư Chu tặng cậu ấy một khối nghiên mực cổ, còn Mạnh tiểu thư……”

“Cô ấy tặng cái gì?”

“Lúc ấy tôi sợ bị bọn họ phát hiện nên cũng không dám đến gần quá, nghe không quá rõ ràng, nếu không lầm thì Mạnh tiểu thư đưa quà chính là một cây bút……”

Ánh mắt Phùng Khác Chi vừa động, phảng phất nhớ tới cái gì khiến sắc mặt bỗng nhiên âm trầm.

Lão Diêm cũng không lưu ý mà đọc tiếp: “8 giờ ba mươi hai phút, xe dừng trên đường Ái Mộng Lộ, mọi người xuống xe.”

“Ngay từ đầu, Chu thái thái cùng Mạnh tiểu thư cùng nhau tản bộ, sau đó tôi thấy Tam công tử quay đầu trở về không biết nói gì đó nên Chu thái thái rời đi, dư lại mỗi Tam công tử cùng Mạnh tiểu thư hai người……”

Phùng Khác Chi lập tức đoạt lấy cuốn sổ trong tay ông ta rồi lật các trang, sau đó ngẩng mặt lên hỏi.

“Sao không có ghi gì hết? Hai người bọn họ đã làm gì?”

“Cửu công tử đừng vội. Lúc ấy tôi cũng giả bộ đang đi tản bộ mà đi theo phía sau hai người. Cũng may trời tối, đèn đường cũng tối, người cũng không ít nên tôi cũng nghe được một chút mà không bị phát hiện. Có một số từ tôi không biết viết nhưng tôi đều nhớ trong đầu. Tôi nghe Tam công tử nói cậu ấy thích Mạnh tiểu thư, lại nói cậu ấy đã về nhà nói rõ với mẹ mình, muốn cưới Mạnh tiểu thư, mà mẹ cậu ấy cũng đồng ý nên cậu ấy mới tỏ tình với Mạnh tiểu thư.” Lão Diêm nhíu mày, cố sức nhớ lại.

“Tôi còn loáng thoáng nghe được Tam công tử nói cái gì cúc ngạn khí không…… Hình như là cái này, hẳn là lời tỏ tình đi…… Nhưng sao nghe không vui tí nào nhỉ……”

Sắc mặt Phùng Khác Chi càng ngày càng khó coi, anh đánh gãy lời ông ta: “Mạnh tiểu thư nói như thế nào?”

“À, à, Mạnh tiểu thư nói cô ấy rất cảm động nhưng vì chưa có tin tức của em trai nên chưa muốn tính toán gì. Hẳn là khi có tin tức thì sẽ cùng Tam công tử kết hôn……”

“Đúng rồi! Mấy ngày nay, tôi còn nhìn thấy Tam công tử mỗi ngày đều đến Chu gia ăn cơm chiều, mà lần nào cũng mang theo hoa, hẳn là tặng cho Mạnh tiểu thư. Cửu công tử, cậu nói xem, Mạnh tiểu thư nếu thật sự cùng Tam công tử kết hôn thì lão gia hẳn là cũng vui mừng thay Mạnh tiểu thư nhỉ ——”

Ánh mắt Phùng Khác Chi âm trầm, một tay né cuốn sổ trong tay xuống đất sau đó quay mặt đi, dẫm chân ga rồi bỏ lại lão Diêm đang đứng ngơ ngác bên đường mà phóng như bay đến Phùng công quán phía trước. Đến cửa anh lập tức bấm còi inh ỏi.

Người gác cổng vội vàng chạy tới mở cửa cho Phùng Khác Chi lái xe vào.

Phùng Lệnh Mỹ biết đêm nay anh hẳn là sẽ trở về nên đang ngồi ở phòng khách chờ. Cô ngẩng đầu thấy em trai đi vào, mắt nhìn thẳng rồi đi nhanh lên lầu giống như không thấy mình thì quát một tiếng: “Đứng lại!”

Phùng Khác Chi dừng bước, quay đầu.

Phùng Lệnh Mỹ nhìn em trai một lát rồi chỉ chỉ sô pha nói: “Xuống đây, ngồi xuống cho chị!”

Trên mặt Phùng Khác Chi lộ ra thần sắc không tình nguyện nhưng vẫn miễn cưỡng đi tới ngồi xuống, người ngả về sau, chân dài gác lên bàn trà đối diện, vẻ mặt không kiên nhẫn hỏi: “Chuyện gì vậy chị Tám?”

Phùng Lệnh Mỹ nhìn chằm chằm em trai, không nói gì. Phùng Khác Chi liếc cô một cái, thu chân muốn đứng dậy: “Em trở về thu thập chút đồ rồi lập tức phải đi!”

“Tiểu Cửu, cậu nói thật với chị xem có phải cậu thích Mạnh Lan Đình không?”

Trong mấy giây ngắn ngủi không khí giống như đọng lại, Phùng Khác Chi đùng một cái đứng lên giống như bị kim đâm: “Chị nói gì vậy? Sao em có thể thích cô ta chứ? Không nghe chị nói nữa, em lên lầu đây!”

Phùng Lệnh Mỹ xem rõ rồi, lúc em trai xoay người thì lỗ tai đỏ hết cả lên. Nếu vừa rồi cô chỉ hoài nghi thì phản ứng này của em trai ngược lại khiến Phùng Lệnh Mỹ càng xác định suy đoán của mình. Cô áp xuống kinh ngạc và vui mừng trong đáy lòng, không vội, nhìn em trai thẹn quá thành giận đang đi lên lầu cô không nhanh không chậm mà nói: “Được rồi, không phải thì tốt, như vậy chị cũng yên tâm. Nói thật với cậu, hai ngày trước Hề thái thái vừa vặn cũng gọi điện thoại cho chị hỏi thăm chút chuyện của Mạnh tiểu thư. Nghe ý tứ của bà ấy thì Tùng Chu muốn cưới Mạnh tiểu thư làm vợ.”

Phùng Khác Chi dừng bước.

“Hề thái thái vốn tức giận con trai không nghe lời nhưng nghe nói đối tượng con mình ái mộ là Mạnh tiểu thư thì lại sửa ý. Cũng phải thôi, Mạnh tiểu thư xuất thân như vậy, gả cho Hề gia cũng không tính là bôi nhọ gia môn, thậm chí nói ra còn rất hãnh diện. Càng đừng nói Mạnh tiểu thư là người như vậy thì có ai không muốn cưới chứ? Vốn dĩ cậu và Mạnh tiểu thư đính hôn từ nhỏ, đúng là Kim Đồng Ngọc Nữ, trời sinh một đôi, ai ngờ chính cậu lại hủy rồi. Hủy rồi thì thôi, vốn chị cũng nghĩ nếu cậu thay đổi chủ ý thì không thể để nước phù sa chảy ruộng ngoài, chị sẽ giúp em trai của mình. Nhưng nếu cậu không có ý đó thì quên đi. Tùng Chu điều kiện tốt thật sự, Mạnh tiểu thư gả cho anh ấy cũng không có gì để chê cả. Thôi không nói nữa, miễn cho cậu lại chê chị dài dòng. Chị cũng đi lên đây.” Phùng Lệnh Mỹ cầm lấy túi xách của mình, đi qua bên người em trai lên lầu hai trở về phòng mình.

Còn chưa cởϊ áσ khoác thì ngoài cửa đã truyền đến vài tiếng gõ cửa. Phùng Lệnh Mỹ mở cửa, thấy em trai đút tay vào túi, dựa vào cạnh cửa thì cô banh mặt: “Làm gì thế hả? Không phải cậu nói lập tức phải đi ngay sao? Sao còn chưa đi?”

“Chị Tám, ngày nào chị rảnh em mời chị ăn cơm đi? Nghe nói có một nhà hàng của Pháp mới khai trương ở đường Phi Mã, nghe nói ăn rất được.”

“Không rảnh!”

Phùng Khác Chi giống như không nghe thấy mà tự nhiên đi vào phòng: “Chủ hiệu buôn của tây mấy ngày trước gọi cho em nói có một đám hàng hóa mới nhập, rất đắt hàng. Không phải chị thích nước hoa sao? Em tặng chị, mỗi loại một lọ!”

“Chị có sẵn hai ngăn kéo nước hoa rồi, không cần cậu nhọc lòng.”

“Chị Tám, qua mấy ngày nữa có cổ phiếu cao su của Nam Dương, khá tốt, em giúp chị mua nhé. Chị cứ giao cho em, chị chỉ cần yên tâm.”

Phùng Lệnh Mỹ khoanh tay trước ngực nhìn em trai đi tới đi lui trong phòng mình thì nói: “Tiểu Cửu, ngày thường chị nói một câu thì cậu lập tức quay đầu đi. Buổi tối nay làm sao thế, mặt trời mọc từ hướng Tây rồi hả? Sao cậu cứ ở trước mặt chị lải nhải thế?”

Phùng Khác Chi nhích lại gần: “Chị Tám, chị không phải chị ruột của em sao? Vừa rồi em nghĩ lại lúc trước đúng là không biết chị đối với em thật là tốt. Từ ngày mai em sẽ sửa, chị bảo em làm cái gì em đều làm.”

Phùng Lệnh Mỹ cố gắng nhịn cười liếc em trai trắng mắt: “Được rồi được rồi, chút tâm tư này của cậu chị còn không biết hả? Không cần cậu ở trước mặt chị khoe mẽ.”

Phùng Khác Chi như nhẹ nhàng mà thở ra.

Phùng Lệnh Mỹ suy nghĩ xong nói: “Ngày kia không phải có thi đấu công khai sao? Anh rể cả và chị cả không cần phải nói tất nhiên sẽ tới. Chị Ba, chị Tư, chị Năm cũng đều nói muốn tới xem cậu thi đấu……”

Sắc mặt Phùng Khác Chi biến đổi: “Đừng! Cầu các chị, không cần tất cả đều tới xem đâu, thật sự ——”

Phùng Lệnh Mỹ hừ một tiếng: “Chị đang nghĩ thuận tiện thì cũng mời Mạnh tiểu thư cùng đi. Nếu cậu ngại thì quên đi, chị cũng chẳng thèm đi.”

Phùng Khác Chi trầm mặc một chút, một lát sau mới nói: “Tùy các chị vậy, muốn đi thì đi hết đi.”

Anh nói xong thì xoay người ra khỏi phòng.

Phùng Lệnh Mỹ nhìn bóng dáng em trai nhịn không được nở nụ cười.

……

Qua hai ngày, chiều hôm nay lúc tan học, Mạnh Lan Đình từ phòng học trở lại văn phòng. Cô mới vừa ngồi xuống thì nghe được tiếng giày cao gót truyền tới từ ngoài văn phòng.

“Mạnh tiểu thư! Có vị Phùng tiểu thư với tìm cô.” Hồ thái thái ân cần mà dẫn một mỹ nhân ăn mặc đẹp đẽ đi tới, lúc đến cửa thì hô một tiếng với Mạnh Lan Đình.

Mạnh Lan Đình ngẩng đầu, chợt thấy nao nao.

Phùng gia Bát tiểu thư Phùng Lệnh Mỹ tới lúc này đang đứng ở nơi đó, trên mặt mang theo mỉm cười mà nhìn cô. Mạnh Lan Đình cũng cười rồi lập tức đi lên đón và mời cô ấy tiến vào ngồi.

Phùng Lệnh Mỹ cười lắc lắc đầu nói: “Không ngồi. Hôm nay đi ngang qua gần đây, nhớ tới Mạnh tiểu thư cũng ở chỗ này nên chị qua thăm em một chút. Chị thấy bên kia có cái hồ, phong cảnh cũng không tệ lắm, nếu em rảnh thì mang chị đi dạo một vòng được chứ?”

Mạnh Lan Đình gật đầu, dẫn Phùng Lệnh Mỹ đi quanh vườn trường rộng lớn tới bên hồ, vừa đi vừa nói chuyện.

Mạnh Lan Đình cảm ơn Phùng Lệnh Mỹ lần trước đã đưa quần áo tới cho mình.

Phùng Lệnh Mỹ cười nói: “Việc nhỏ thôi, cần gì cứ phải nói cảm tạ chứ? Thật là khách khí quá. Quần áo đẹp xứng với mỹ nhân, thế mới cảnh vui người vui. Bên chị mấy ngày trước lại có trang phục hè mới. Chị biết tính em lo em không nhận cũng không tiện từ chối nên chị mới không đưa qua. Nếu không chị ước gì cứ có quần áo mới là đưa em. Em mặc đi ra ngoài cũng là thay chị quảng cáo mà.”

Mạnh Lan Đình được cô khen thì có chút ngượng ngùng rũ mắt xuống.

Phùng Lệnh Mỹ nhìn cô gái trẻ vì ngượng ngùng mà trên mặt có một mạt đỏ ửng nhàn nhạt rất xinh đẹp thì hỏi: “Lan Đình, ngày mai em có rảnh không?”

Ngày mai là thứ bảy Mạnh Lan Đình cũng không nghĩ nhiều chỉ gật đầu: “Có rảnh.”

“Có rảnh thì tốt. Nghe nói mấy ngày trước em bị Tiểu Cửu nhà chúng ta mời đi Bộ Tư Lệnh dạy toán buổi tối. Thật quá vất vả cho em, hai ngày này Tiểu Cửu mang theo người tham gia thi đấu, thành tích cũng được. Ngày mai là ngày cuối lại mở công khai cho mọi người xem. Chị có thư mời muốn tới xem chút náo nhiệt lại không có ai đi cùng. Một mình chị đi thì nhàm chán nên mới nghĩ đến em. Nếu em rảnh thì có thể cùng chị đi xem không?”

Mạnh Lan Đình sửng sốt.

“Làm sao vậy, em không tiện đi sao? Nếu có chỗ nào không tiện thì cứ nói với chị.”

“…… Không có.” Mạnh Lan Đình chần chờ rồi mới lắc đầu.

“Vậy thì tốt, vậy chúng ta quyết định thế nhé. Ngày mai buổi sáng 8 giờ rưỡi chị sẽ đến đón em. Có em đi cùng thì chị cũng vui.” Phùng Lệnh Mỹ cười nói.