Chương 27

Không khí tiệc rượu bởi vì có sự kiện ngoài ý muốn này mà được đẩy lên cao trào. Quan hệ của Phùng Khác Chi và Chung Tiểu Tình rất nhanh đã lấn át Cố tiên sinh, trở thành tâm điểm của buổi tiệc.

Ngay cả Chu thái thái cũng nhịn không được tò mò mà hỏi thăm bát quái một vòng sau đó trở về kể với Mạnh Lan Đình. Vị Chung tiểu thư này quả nhiên rất có bản lĩnh, thế nhưng có thể đem Phùng gia Cửu công tử hạ gục, khiến anh ta cam tâm tình nguyện vì cô ấy mà vung tiền như rác.

Bà có thể xác định chắc chắn khoản tiền quyên góp hôm nay của Chung tiểu thư là do Phùng gia công tử chi ra. Mạnh Lan Đình nhìn bóng dáng của Phùng Khác Chi ở bên cạnh Chung tiểu thư cùng trò chuyện vui vẻ với mọi người. Cô sờ sờ đồ vật trong ví mình mang đến, lấy cớ đứng lên rồi lặng lẽ đi tới chỗ đăng ký khoản quyên góp. Cô lấy từ trong bao ra một chồng đô la Mỹ, đẩy qua nói: “Đây là mấy ngày hôm trước có một vị nhân sỹ giấu tên nhờ tôi quyên tặng, vì dịp này mà cống hiến một chút.”

Mấy nhân viên công tác có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nhận, đăng ký lên rồi lại nhờ Mạnh Lan Đình chuyển lời cảm ơn. Mạnh Lan Đình gật đầu, mỉm cười xoay người.

Lúc này Mạnh Lan Đình rốt cuộc cảm thấy trong lòng thoải mái chút —— cũng chính đêm nay, cô mới rõ ràng mà ý thức được mình ghét đứa con trai của Phùng gia này đến mức nào. Cô chán ghét anh ta đến nỗi có chút hối hận đã ngăn cản Phùng lão gia ngày đó đánh anh ta.

Tuy rằng nghĩ như vậy thì thật là xin lỗi Phùng lão gia và mấy chị em nhà họ Phùng đã đối xử tốt còn giúp cô tìm em trai nhưng đây là cảm xúc chân thật của cô. Hiện tại nhớ tới hôm nay anh ta không ngừng nhìn cô thì cô lập tức thấy cả người nổi da gà, vô cùng chán ghét.

Lúc quyên xong số tiền này cô lập tức cảm thấy một chút liên hệ duy nhất của cô và Phùng Khác Chi rốt cuộc cũng hoàn toàn biến mất. Mạnh Lan Đình một thân nhẹ nhàng. Lúc này đã là 9 giờ rưỡi, tiệc rượu vẫn còn náo nhiệt nhưng Chu thái thái quen ngủ sớm thì đã thấy có chút mệt mỏi nên muốn đi về. Mạnh Lan Đình cũng ước gì được đi ngay nên lập tức gật đầu. Hai người nói lời từ biệt người quen xung quanh rồi đứng dậy.

Hề Tùng Chu rất nhanh đã đi tới để đưa hai người về. Việc bọn họ đi về cũng không kinh động nhiều người. Đám khách quý vẫn uống rượu, khiêu vũ, nói chuyện phiếm, giao tế, cuối cùng dần dần biến thành thảo luận tình hình chính trị, lại tranh luận hướng đi của thời cuộc.

9 giờ bốn mươi phút, Chủ nhiệm Tôn thấy có khách quý uống đến đỏ mặt bắt đầu tranh cãi khiến không khí cũng có chút không hợp thì vội vàng đi đến hòa giải, cười nói: “Cảm ơn mọi người, đêm quyên góp hôm nay thật sự là rất thành công. Đại học Chi Hoa thành lập bấy lâu, đào tạo ra rất nhiều anh tài, trải rộng toàn cầu. Mới vừa rồi, Mạnh tiểu thư còn thay một vị bằng hữu giấu tên quyên tặng trường một khoản tiền đô la Mỹ không nhỏ. Được bạn bè và mọi người ưu ái, thật là vinh hạnh cho chúng tôi.”

Đề tài một chút đã bị xoay trở về, mọi người cũng sôi nổi khen ngợi. Chỉ có Phùng Khác Chi lại thấy nao nao.

Anh cầm lòng không đậu lại nhìn thoáng qua vị trí đã sớm không còn ai kia, trước mắt hiện ra lần đầu tiên mình gặp cô. Lúc đó anh đem một chồng đô la Mỹ vừa rút từ ngân hàng ra mà mạnh mẽ nhét vào túi áo khoác của cô.

Một khắc đó cô vẫn còn tóc dài, bện thành một bím tóc rất đẹp, nhu thuận mà rũ xuống eo. Ngọn tóc theo bước chân cô mà đong đưa nhẹ nhàng có quy luật.

Tâm tình của anh càng trở nên ác liệt thêm. Anh cũng không biết đêm nay một khắc kia trong đầu mình nghĩ cái gì, lại ẩn ẩn chờ mong cái gì mà lại làm ra một hành động ngu ngốc như vậy?

Một khắc nói ra lời kia, nhìn đến thần sắc bình tĩnh của cô giống như cô không hề chú ý tới sự kiện ngoài ý muốn này thì anh đã hối hận.

“Các vị, tôi còn có chút việc, xin đi trước.” Phùng Khác Chi bỗng nhiên buông ly rượu trong tay, nói với những người bên cạnh sau đó xoay người rời khỏi bữa tiệc.

Không khí ban đêm mang theo cảm giác mát lạnh tiến vào phế phổi của Phùng Khác Chi nhưng vẫn không dập được ngọn lửa trong lòng anh.

Chung tiểu thư tự nhiên cũng đi ra với anh, đứng ở phía sau nhìn bóng dáng anh sau đó nhỏ giọng nói: “Phùng công tử……”

“Để tài xế đưa cô về. Chi phiếu ngày mai tôi sẽ cho người cầm qua chỗ cô.” Phùng Khác Chi nói xong thì tự lên ô tô của mình rồi lái đi mất.

Chung tiểu thư nhìn chiếc xe kia nhanh chóng vọt vào bóng đêm thì đứng ở cửa khách sạn. Cô ta áp cỗ phiền muộn đang trào lên trong lòng, chậm rãi xoay người lên chiếc xe trở mình đến để đi về một hướng khác.

Trong một gian phòng ở Bộ Tư Lệnh Hiến Binh, từ 10 giờ chuông điện thoại vẫn vang không ngừng. Tất cả đều là các chị của Phùng Khác Chi gọi tới. Phùng Khác Chi bèn rút dây điện thoại, gục đầu mà đi ngủ.

Nửa đêm, một nhân viên trực phòng thông tin nhút nhát sợ sệt tới gõ cửa nói vị phu nhân kia gọi điện tới anh ta không dám không tiếp.

Phùng Khác Chi đành đi tới cắm lại đường dây điện thoại.

“Tiểu Cửu, cậu rốt cuộc muốn làm gì? Hồ nháo cũng phải có mức độ thôi! Chị không phải nói đến chuyện cậu quyên tiền xây thư viện, đây là chuyện tốt. Nhưng chị không hiểu cậu vì sao muốn làm thế? Chị cả cho rằng từ trước cậu đại khái là bất mãn với trong nhà nên mới hồ nháo. Hiện tại đã cho cậu đi Hiến Binh đoàn, cũng coi như đã nhượng bộ rồi. Cha nghe nói cậu làm việc cũng có chút bộ dáng, mới hai ngày trước nói chuyện với chị còn rất vui mừng. Không nghĩ tới hiện tại cậu lại đột nhiên làm ra cái trò này!”

“Cái cô Chung tiểu thư kia rốt cuộc làm thế nào mà mê hoặc cậu? Trong nhà an bài người để cậu làm quen thì cậu không đi, trước kia còn ủng hộ cô ta làm cái gì mà Thượng Hải tiểu thư! Chơi chơi thì có thể, nhưng đừng để phụ nữ đùa giỡn chứ! Việc đêm nay xảy ra là cậu muốn tỏ vẻ cái gì? Muốn tuyên cáo thiên hạ rằng không phải cô ta thì cậu không cưới à?”

“Chị nói cho cậu biết, kể cả cha có gật đầu thì cửa này của chị cậu đừng nghĩ qua được.” Chị cả Phùng Lệnh Nghi ở đầu bên kia cất giọng nói nghiêm khắc chưa từng có, lại mang theo một tia sầu lo không thể che giấu. Cô biết em trai của mình là thế nào, vạn nhất anh ngoan cố lên thì ai cũng không cản được, ngay cả cô cũng không làm gì được.

“Cậu đâu rồi? Câm rồi sao? Cậu nói đi, rốt cuộc là muốn làm gì?”

“Chị cả, em muốn ngủ.” Phùng Khác Chi trầm giọng nói một câu rồi gác điện thoại.

Ngày hôm sau, lúc 5 giờ trời còn chưa sáng, cảnh vệ gác cổng của Bộ Tư Lệnh đã mở cổng lớn cho xe của Phùng tham mưu đi ra. Chiếc xe nhanh chóng gào thét vụt ra, rồi biến mất trong sương sớm mông lung.

Cửa sổ căn phòng kia mở cả đêm, trên cửa sổ là đầu lọc thuốc lá vứt tứ tung, ngang dọc, bật lửa ném một bên mà bao thuốc sớm đã trống không.

……

Một đêm không mộng mị, cô ngủ rất ngon.

Buổi sáng ngày hôm sau, đúng 6 giờ rưỡi Mạnh Lan Đình đã dậy theo thói quen. Giáo sư Chu nói không cần đến trường sớm như vậy nhưng cô vẫn một mình ra cửa trước. Từ nhà giáo sư Chu đi ra, qua đường cái, xuyên qua một con đường đầy cây xanh là tới cửa sau của trường.

Con đường cây xanh này được sinh viên đặt tên là Ái Mộng Lộ. Hai bên đồng ruộng, phòng ốc rải rác. Vào mùa xuân hạ, lá cây dày che lấp mặt trời, vào thu đông thì lá cây rụng lả tả. Một năm bốn mùa đều có phong cảnh. Lúc thời tiết tốt, vào lúc chạng vạng có không ít sinh viên cùng giáo viên đều thích tới đây tản bộ tâm sự. Chỗ này quả thực là chỗ phù hợp làm việc nhàn nhã, cho nên mới có cái tên kia.

Mạnh Lan Đình cũng rất thích con đường này, sớm hay muộn cô đều đi qua con đường này để di chuyển giữa trường và nhà, cũng giống như đi tản bộ.

Cô ôm giáo án phải dùng hôm nay, lắng tai nghe tiếng chim hót, hít vào khí lạnh mùa xuân, bước trên con đường râm mát. Con đường này dài chừng hai dặm, đi được một nửa thì cô chợt nghe thấy phía sau có tiếng động cơ xe vang lên.

Hiện tại ô tô vốn không nhiều lắm, con đường này cũng không rộng nên trừ phi tài xế muốn đi tắt hoặc lạc đường chứ ngày thường rất ít người đi ngang qua đây.

Mạnh Lan Đình không quay đầu lại, chỉ đi sang bên cạnh nhường đường. Không nghĩ tới cái ô tô kia đi lên sau đó lại chậm rãi dừng bên cạnh mình.

Mạnh Lan Đình quay mặt qua, bỗng thấy nao nao. Người kia thế mà lại là con trai nhà họ Phùng!

Anh ta không mặc áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi, quần áo nhăn dúm dó, cổ áo cũng mở hai cúc, đầu tóc ngày thường vẫn luôn bóng loáng không chút cẩu thả thì nay nhìn có chút loạn, rũ xuống trán.

Anh quay mặt lại nhìn cô, đáy mắt có vài sợi tơ máu khiến người ta cảm thấy tối qua có lẽ anh đã quá vất vả, ngủ không tốt cho nên mới mệt mỏi thế này.

Mạnh Lan Đình rất nhanh phục hồi lại tinh thần, nhớ tới bộ dáng anh mang theo Chung tiểu thư đi trò chuyện giống như cá gặp nước thì cô bất động thanh sắc lùi một bước. Cô hơi gật gật đầu với anh rồi hỏi: “Anh tìm tôi sao? Có chuyện gì không?”