Chương 26

Tiếp theo là Chủ nhiệm Tôn lên phát biểu cảm nghĩ và cảm ơn những người đã tận lực cố gắng vì buổi lễ kỷ niệm này. Trong đó ông ta còn cố ý nhắc tới Cố tiên sinh, cảm tạ anh ta vì ngày kỷ niệm này mà dành thời gian chỉ đạo vở kịch cho trường.

Cố tiên sinh cũng là người được chú ý nhất đêm nay. Cơ hồ toàn bộ cái vị thái thái và các tiểu thư đều yêu thích thậm chí sùng bái anh ta. Hồ thái thái ở cùng văn phòng với Mạnh Lan Đình cũng là một trong số đó.

Tối nay cô ấy vốn không tư cách tới nơi này, nhưng vì Cố tiên sinh mà cô ta trăm phương nghìn kế nhờ bạn bè rồi cuối cùng cũng được cho vào. Cả đêm ánh mắt cô ta gần như đều dán lên người Cố tiên sinh. Mà Cố tiên sinh đêm nay cũng phá lệ anh tuấn tiêu sái, bên người vẫn luôn có những người yêu thích phim của anh đến gần xin chữ ký. Nhưng cố tình vị Cố tiên sinh này lại ưu ái Mạnh Lan Đình vì thế khiến Mạnh Lan Đình cũng thành mục tiêu chú ý của mọi người.

Sự tình là như thế này. Sau khi Tôn tiên sinh phát biểu cảm nghĩ xong thì Cố tiên sinh cũng đi lên tuyên bố rằng bản thân mình còn lâu mới sánh được với các vị ở đây nhưng cũng nguyện quyên góp 3000 đồng tiền doanh thu một bộ phim gần đây anh ta tham gia cho việc xây dựng thư viện.

Thái độ này của anh khiến mọi người nhiệt liệt vỗ tay. Sau tiếng vỗ tay, Cố tiên sinh lại nói: “Đội kịch tuy chỉ là một câu lạc bộ sinh viên nhưng bọn họ đều có sức trẻ lớn lao, ở trên người họ tôi có thể thấy được hy vọng cho Trung Quốc nên cũng rất vui được góp sức làm đạo diễn. Buổi biểu diễn hôm nay thành công, may mắn được mọi người thưởng thức, đánh giá cao, đối với sự phát triển của văn hóa kịch nước nhà cũng coi như một động lực. Tôi cũng lấy làm vinh hạnh. Tôi muốn cảm ơn toàn thể sinh viên trong đội kịch đã biểu diễn xuất sắc, đồng thời muốn đặc biệt cảm ơn Mạnh tiểu thư đã đồng ý nhận vai Romeo. Nếu không phải cô ấy dũng cảm đứng lên đảm đương, còn diễn rất xuất sắc thì công sức của đội kịch sẽ đổ sông đổ bể hết, đối với ngày thành lập trường cũng sẽ là một loại hối tiếc. May mà cuối cùng đạt được kết quả viên mãn nên tôi muốn đề nghị chúng ta cùng cảm ơn Mạnh tiểu thư bằng một tràng vỗ tay nhiệt liệt.” Anh ta bắt đầu vỗ tay trước rồi toàn trường cũng vỗ tay theo.

Trong tiếng vỗ tay như sấm, mọi người thấy Cố tiên sinh tươi cười đầy mặt mà đi tới trước mặt Mạnh Lan Đình, khom người mời Mạnh Lan Đình khiêu vũ.

Các phóng viên đều chạy tới, đèn flash lóe lên không ngừng.

Mạnh Lan Đình không nghĩ tới Cố tiên sinh sẽ nhắc đến “công lao” của mình trong đêm nay. Thật ra mà nói, cô cũng không cảm thấy mình biểu diễn xuất sắc gì, nhiều nhất chỉ là hoàn thành thuận lợi mà thôi. Bị Cố tiên sinh ở trước mặt mọi người tâng bốc như thế, lại khiến bản thân trở thành mục tiêu để tất cả mọi người nhìn thì trong lòng cô thật sự có chút xấu hổ, càng không muốn cùng anh ta khiêu vũ.

Nhưng mọi người đang nhìn, cô cũng không thể cự tuyệt lời mời này. Vì thế trong mắt người ngoài thì cô đã vui mừng mà nhận lời mời của Cố tiên sinh rồi hai người bắt đầu khiêu vũ.

Bên cạnh cũng có người bắt đầu lên sàn nhảy. Tiếng nhạc lại vang lên trong đại sảnh, bước chân ai cũng nhẹ nhàng.

Phùng Khác Chi mắt lạnh nhìn, sắc mặt đen đến như bị phun mực —— cũng may gần đây anh bị phơi đen không ít, hơn nữa dưới ánh đèn mờ ảo cũng không ai đặc biệt lưu ý đến anh. Huống hồ, mọi ánh mắt giờ phút này đều hướng về hai người đang nhảy kia.

“Hề tam gia gần đây liên tục ở bên cạnh vị tiểu thư này, giống như có ý tứ. Chờ chút nữa các cậu ai có thể thỉnh vị tiểu thư này khiêu vũ thì tôi sẽ bao người đó một đêm ở Tân thế giới.” Trình công tử nhìn chằm chằm bóng dáng kia trong chốc lát rồi bỗng nhiên nói. Vừa rồi anh ta mời cô nhảy nhưng nhìn thấy có người bị cô uyển chuyển từ chối nên anh ta sợ mặt không dám đi qua.

Ngoài việc không tiện đoạt người với Hề tam công tử trước mặt mọi người thì thân phận và dòng họ của Mạnh tiểu thư cũng khiến anh ta cố kỵ, không dám đối đãi khinh mạn như nhưng tiểu thư bình thường.

Mọi người không đáp lời. Cái dịp như thế này quan trọng nhất là mặt mũi. Ai muốn bị mất mặt chứ?

“Tiểu Cửu gia, nếu không cậu lên đi. Ở Thượng Hải này không có cô gái nào dám không cho Tiểu Cửu gia mặt mũi. Chung tiểu thư vì thanh cao mà nổi danh, cuối cùng không phải cũng ngoan ngoãn theo Tiểu Cửu gia sao?” Hoàng công tử ở một bên khuyến khích.

Phùng Khác Chi nhướng mày, lạnh lùng nói: “Người như vậy Phùng Khác Chi tôi sẽ để mắt sao?” Anh dừng một chút lại nói: “Tôi khuyên các cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện mời cô ta khiêu vũ, hoặc là đánh chủ ý gì. Cái vị Mạnh tiểu thư này không cùng một đường với mấy người đâu!”

Ngữ khí của anh cực kỳ nghiêm khắc, thậm chí phảng phất mang theo chút uy hϊếp khiến mọi người bên cạnh sửng sốt. Bọn họ không rõ Cửu công tử tự chướng mắt vị tiểu thư này thì thôi nhưng vì sao lại cấm người khác tiếp cận chứ? Có điều không ai dám đặt câu hỏi, chỉ hùa theo anh nói: “Vâng, vâng. Vị tiểu thư này nhiều nhất cũng chỉ có thể coi như thanh tú, làm sao so được với Chung tiểu thư phong tình vạn chủng có giọng nói ngọt ngào càng thêm khuynh đảo chúng sinh chứ? Tiểu Cửu gia, sự kiện đêm nay lớn thế này sao không mang theo Chung tiểu thư tới?”

Phùng Khác Chi híp mắt, nhìn chằm chằm cặp đôi vẫn đang nhảy kia không rên một tiếng.

Lúc này, Chủ nhiệm Tôn bưng ly rượu đi bên cạnh thư ký Trương của tòa thị chính đến trước mặt anh nói: “Phùng công tử đêm nay đại giá quang lâm đúng là vô cùng vinh hạnh cho chúng tôi! Tôn Nguyên may mắn có cơ hội được gặp mặt, xin kính Phùng công tử một ly, mong công tử nể mặt.”

Phùng Khác Chi cầm cái ly của mình rồi chạm cốc với Chủ nhiệm Tôn sau đó uống một ngụm.

Thư ký Trương cười dài nói: “Thật tốt quá. Phùng công tử, có chuyện này mong Phùng công tử giúp một chút. Đêm nay Chủ nhiệm Tôn vốn muốn mời Chung tiểu thư đến hát một bài, cũng coi như cảm tạ các vị khách quý. Chỉ là Chung tiểu thư từ chối, không chịu tới. Chủ nhiệm Tôn rất là tiếc nuối, muốn nhờ Phùng công tử hỗ trợ mở lời mời Chung tiểu thư tới, cậu thấy sao?”

Phùng Khác Chi chậm rãi thu hồi ánh mắt đang nhìn sàn nhảy. Thư ký Trương và Chủ nhiệm Tôn đều nhìn anh chờ đợi.

Phùng Khác Chi bỗng nhiên cười cười, nói: “Cũng tốt, vậy bảo cô ấy tới góp vui đi. Mọi người cứ đi gọi điện, nói là ý của tôi.”

Hai người kia tức khắc vui vẻ ra mặt. Thư ký Trương ha ha cười nói: “Nhờ phúc của Phùng công tử mới có thể được nghe Chung tiểu thư hát đó.”

Chủ nhiệm Tôn cảm tạ rồi vội đi gọi điện. Bên kia nghe nói là ý của Phùng Khác Chi thì đồng ý tới ngay. Chủ nhiệm Tôn vội an bài người đi đón.

Điệu nhảy kết thúc, Mạnh Lan Đình được Cố tiên sinh dắt ra. Thừa dịp còn chưa đi về chỗ Chu thái thái, bên cạnh cũng không có ai, Mạnh Lan Đình rốt cuộc nói ra lời trong lòng mình: “Cố tiên sinh, kỳ thật hôm nay diễn được chỉ là do may mắn, tôi cũng không thấy bản thân diễn tốt gì. Anh cứ một hai quá khen như vậy thì thật sự khiến tôi không đảm đương nổi. Cảm ơn anh đã có ý tốt nhưng hy vọng lần sau anh không cần làm như vậy nữa.”

Cố tiên sinh giống như không nghĩ tới cô lại không nhận ý tốt của mình. Anh ta nao nao nửa ngày mới vỗ trán mình, mặt áy náy nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi hoàn toàn xuất phát từ ý tốt, cũng đều nói lời trong lòng. Hơn nữa Mạnh tiểu thư xuất thân danh giá đáng được mọi người chú ý. Nhưng nếu Mạnh tiểu thư không quen thì tôi sẽ không nói nữa. Xin lỗi vì sự đường đột của tôi, hy vọng cô không để ý.”

Mạnh Lan Đình nghe anh ta nói thế, lại còn xin lỗi thì rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nói: “Tôi cũng biết Cố tiên sinh có ý tốt. Lòng tôi xin nhận, cảm ơn Cố tiên sinh không trách tôi không biết tốt xấu.”

“Sao lại thế được? Mạnh tiểu thư ngược lại khiến tôi phải lau mắt mà nhìn.” Cố tiên sinh ha ha mà cười, đưa Mạnh Lan Đình về chỗ Chu thái thái.

Hồ thái thái lập tức nắm lấy cơ hội lấy ra ảnh của Cố tiên sinh mà mình đã chuẩn bị để xin Cố tiên sinh ký tên. Những người bên cạnh cũng sôi nổi yêu cầu.

Cố tiên sinh tươi cười thân thiết, ký tên cho từng người bọn họ. Qua một lúc, Cố tiên sinh lại bị người khác mời đi, mà đám Hồ thái thái vẫn còn nghị luận sôi sục.

“Lan Đình, ta thấy vị Cố tiên sinh này rất quan tâm đến cháu đó!” Chu thái thái nhỏ giọng nói.

Chu thái thái không xem phim điện ảnh, đối với Cố tiên sinh tự nhiên cũng không có tâm lý sùng bái gì. Ở trong lòng bà thích Hề Tùng Chu cùng Mạnh Lan Đình hơn. Vả lại bà thấy người nào đến trước mới thắng, vì vậy không thích Cố tiên sinh cho lắm.

“Ta thấy bộ dáng anh ta tốt nhưng không quá đáng tin cậy. Lan Đình cháu đừng chê bá mẫu lắm miệng nhưng đàn ông là phải giống Hề tiên sinh mới an ổn.” Lúc Chu thái thái thấp giọng chia sẻ kinh nghiệm sống của mình với Mạnh Lan Đình thì cô lại có chút thất thần.

Cũng không phải cô cố tình để ý hành động của con trai nhà họ Phùng nhưng cô luôn có cảm giác Phùng Khác Chi đang nhìn chằm chằm mình. Hơn nữa cái loại ánh mắt mang theo chút âm trầm này khiến cô không thoải mái trong lòng. Cô hơi hơi xoay mặt, lại lần nữa liếc liếc mắt một cái quả nhiên vừa lúc đυ.ng phải ánh mắt anh ta.

Mạnh Lan Đình thật sự nhịn không được mà không tránh né nhíu nhíu mày. Cách mọi người, cô hung hăng nhìn chằm chằm anh ta. Anh ta có vẻ sửng sốt sau đó lập tức xoay người, bưng lên một ly rượu rồi không nhìn cô nữa.

Mạnh Lan Đình lúc này mới thu hồi ánh mắt, lại thấy Chủ nhiệm Tôn lên sân khấu tuyên bố một tin tức tốt. Ông ta nói hôm nay vinh hạnh mời được ngôi sao ca nhạc Chung tiểu thư nổi tiếng Thượng Hải tới biểu diễn làm mọi người vô cùng hoan nghênh.

Giọng hát của Chung tiểu thư mềm như bông, lại ngọt ngào, đàn ông nghe thấy sẽ không cầm được lòng mà mềm nhũn. Mạnh Lan Đình thường nghe thấy cô ấy hát trên đài mà giáo sư Chu mở, biết cô là một ngôi sao ca nhạc đang nổi.

Chu thái thái đối với Cố tiên sinh thì có thành kiến nhưng đối với vị Chung tiểu thư mỗi ngày nghe thấy trên đài kia lại vô cùng tò mò. Vừa nghe nói Chung tiểu thư đến bà đã vô cùng chuyên chú, không nói chuyện với Mạnh Lan Đình nữa.

Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Mạnh Lan Đình nhìn qua.

Chung tiểu thư mang giày cao gót, vừa mỉm cười với mọi người đang vỗ tay, vừa đi đến sân khấu và đứng yên chuẩn bị hát. Môi cô ta đỏ rực, tóc quăn, vẻ đẹp mê hoặc. Cô ta mặc một bộ sườn xám ngắn tay màu tím ấm áp có thêu hình mây, lộ ra hai cánh tay trắng ngần, dáng người rất đẹp. Quả thật cô ta đứng trên đài lấp lánh ánh sáng lộ ra vẻ yêu mị, quyến rũ vô cùng.

Cô ta hát một bài, giọng hát so với Mạnh Lan Đình nghe ở trên đài còn ngọt ngào hơn, ngọt giống đường, cứ từ từ mà tiến từ lỗ tai, vào trong lòng. Mỗi người nghe cô ta hát đều thấy say mê, chỉ một bài mà tiếng vỗ tay như sấm. Dưới sự thỉnh cầu của mọi người, Chung tiểu thư lại hát tiếp một bài khác.

Hát xong, ánh mắt cô ta xoay quanh cười nói: “Cảm ơn các vị đã cổ vũ. Hôm nay có thể tới nơi này làm khách quý của trường, lại được hiến khúc là vinh hạnh lớn lao của tôi.”

Phùng Khác Chi búng tay ra hiệu cho người phục vụ của khách sạn đang đứng gần đó. Người kia đi qua nghe anh dặn dò thì lập tức mời Chủ nhiệm Tôn lại đây.

Chủ nhiệm Tôn vội vàng đi tới, Phùng Khác Chi nói vài lời khiến mắt Chủ nhiệm Tôn lập tức tỏa sáng. Sau khi xác nhận xong mặt mày ông ta hồng hào, bước nhanh đi lên đài, cầm microphone cao giọng tuyên bố: “Chư vị, còn có một tin tức cực tốt! Chung tiểu thư đêm nay chẳng những tới đây hiến khúc cho các vị khách quý mà còn khẳng khái quyên tiền. Cô ấy đồng ý quyên toàn bộ số tiền xây thư viện còn thiếu!”

Toàn trường tức khắc lặng im. Trong ngắn ngủi vài phút, mọi người đều hiểu rõ ràng. Đây là Phùng gia công tử giúp Chung tiểu thư thϊếp vàng lên mặt mà.

Vô số ánh mắt không nhìn Chung tiểu thư trên đài mà là nhìn về phía Phùng Khác Chi.

Phùng Khác Chi dựa ngồi trên ghế, buông bật lửa trong tay cười nói: “Các vị nhìn tôi như vậy làm gì? Đây là hành động từ thiện của Chung tiểu thư, hẳn là nên vì cô mà vỗ tay chứ!”

Lúc này mọi người mới phản ứng lại mà vỗ tay .Trong đại sảnh tức khắc phát ra một trận vỗ tay như sấm. Các phóng viên đêm nay thu hoạch được rất nhiều tin tức, hưng phấn không thôi, lại vội vàng mà chụp ảnh.

Chung tiểu thư ở trên đài lại giống như rất kinh ngạc. Mãi đến khi tiếng vỗ tay vang lên cô ta mới hiểu được cái tin tức đột nhiên rơi xuống đầu mình này. Cô chậm rãi xoay khuôn mặt đang cười lướt qua đám người, tìm được hướng của Phùng gia Cửu công tử.

Nhưng ánh mắt anh lại không dừng ở trên người cô. Cô theo ánh mắt anh nhìn qua thì thấy một vị tiểu thư tóc ngắn, mặc váy màu ngà ngồi trong đám người.

Anh ấy đang nhìn cô ta. Trong đáy mắt Chung tiểu thư chậm rãi nổi lên thần sắc hoang mang.