Chương 7

Có lẽ là nhận ra tôi không có cảm giác an toàn, gần đây Phó Tử Nghĩa nới lỏng lịch làm việc của mình, bắt đầu theo sát bên cạnh tôi.

Hôm có tiết thì anh đưa tôi tới trường học, hôm không có tiết thì anh già dạy tôi tập lái xe quanh quanh.

Dần dần, chúng tôi như tìm lại được chút cảm giác lúc mới yêu.

Không ngờ được một thời gian ngắn sau, ảnh chụp của hai chúng tôi lại bị paparazzi chụp được đăng lên mạng.

[Ông trùm giới thương nghiệp hư hư thực thực mê đắm một nữ sinh đại học, vợ cũ không bằng tình nhân mới.]

Người viết bài đã tìm hiểu cặn kẽ tình sử của Phó Tử Nghĩa và người vợ đã mất trước đây, thậm chí còn tìm được video vào mấy năm trước, khi Phó Tử Nghĩa đối mặt với phỏng vấn của giới truyền thông, anh công khai bày tỏ cuộc đời này ngoại trừ người vợ đã mất ra, anh sẽ không yêu người phụ nữ nào khác.

Bây giờ ảnh chụp chung với sinh viên đại học bị tung ra, nháy mắt trên mạng bùng nổ.

“Quả nhiên đàn ông đều thối nát như nhau, bến đỗ cuối cùng của kẻ có tiền là tìm được một người trẻ tuổi xinh xắn hơn người trước.”

“Ha hả, cô gái này cũng nào phải thứ tốt gì, mới hơn 20 tuổi đã làʍ t̠ìиɦ nhân cho người ta rồi.”

“Chắc cô gái này phải đẹp lắm nhỉ? Với kiểu người cực phẩm như Phó Tử Nghĩa, anh ấy muốn dạng người gì mà chẳng được.”

“Lầu trên, bác không hiểu rồi, phụ nữ với nhau không chỉ so mỗi nhan sắc thôi đâu.”

Ngay sau đó, trên mạng bắt đầu điên cuồng lột da.

“Ôi vãi, chẳng phải nữ chính học chung trường với tui sao? Con trai của Phó Tử Nghĩa học chung trường với cô ấy, hàng ngày cứ như cái đuôi dính sau mông cô ấy, làm tui lầm tưởng cô ấy và cậu ta mới là một đôi!”

“Từ từ, không phải nữ chính đang yêu đương với một đàn anh học nghiên cứu sinh trong trường chúng ta sao? Tôi thấy hai người họ thường xuyên ra vào thư viện với nhau á.”

“Đang lướt thì gặp, để đây khai sáng chút cho, nữ chính là bạn học cũ của tui. Cô ấy nghỉ học hai năm, tuyên bố là mình bị bệnh trầm cảm, nhưng giờ nghĩ lại, có khi là nghỉ sinh con cho ông lớn không chừng, càng nghĩ càng thấy ớn.”

Lúc chuyện này xảy ra, tôi còn đang học ở trường.

Sắp thi cuối kỳ rồi, đối với một người trung niên 20 năm không động tí gì vào sách vở như tôi mà nói, học tập quả thực quá khó khăn!

Bị môn đại số ép phải khom lưng, căn bản tôi không có thời gian dư thừa lên mạng hóng drama nữa.

Vậy nên, lúc tan học Phó Tuần tới tìm tôi, tôi còn chưa biết tới chuyện này.



Phó Tuần đứng trước cửa phòng học của tôi, môi mím chặt, không nói chuyện nhưng cả người tản ra khí chất bá vương "Bây giờ ông đây đang rất khó chịu.”

Còn chưa kịp mở miệng, Phó Tuần đã túm tôi rời đi.

“Phó Tuần?”

Tôi không thể hiểu nổi.

Phó Tuần cũng không để ý tới tôi, dáng vẻ này của thằng bé thực tình rất giống ba nó khi còn trẻ.

Bên kia, Từ Mạc Thanh cũng đi tới.

Tôi nhắc nhở Phó Tuần, "Rốt cuộc con làm sao vậy, mẹ và Từ Mạc Thanh đã hẹn nhau đến thư viện giải đề...”

“Từ Mạc Thanh, lại là Từ Mạc Thanh, rốt cuộc ai mới là con ruột của mẹ!”

Ngay lập tức Phó Tuần xù lông, hất tay tôi ra, giọng nói đề cao thêm mấy quãng tám.

Tôi giật mình.

Đáy mắt thằng bé hằn tơ máu: “Có phải mẹ định cả đời này sẽ không để ý tới con nữa không?”

“Hả?”

"Ba đã nói con nghe rồi, Từ Mạc Thanh chính là cậu bé năm đó được mẹ cứu. Lúc ấy mẹ vì cứu anh ta mà đã bỏ con lại một lần, giờ vất vả lắm mẹ mới quay về, kết quả ngày nào cũng ở bên cạnh anh ta. Rốt cuộc anh ta tốt hơn con chỗ nào chứ, tốt đến mức ngay cả con trai ruột của mình mà mẹ cũng không cần, mẹ nói con nghe đi, con, con sẽ sửa tính rồi học theo anh ta, vậy còn không được sao!”

Tôi dở khóc dở cười.

Há miệng thở hắt ra, tôi nói: “Mẹ cho rằng… Con không cần mẹ nữa.”

Tôi cười khổ: “Người ở bên con nhiều năm như vậy không phải là mẹ, mà là Tiền Nãi Nghi. Quả thực cô ấy đối xử rất tốt với con, mẹ cũng hiểu tâm trạng muốn cô ấy trở thành mẹ con, mẹ đang cố gắng để bản thân tiếp nhận chuyện đó. Phó Tuần, là mẹ vẫn luôn nợ con một câu xin lỗi. Không thể tham dự vào quá trình trưởng thành của con, không thể xuất hiện khi con cần, mẹ..."

Lời còn chưa dứt, Phó Tuần đã lao đến ôm tôi vào trong lòng.

“Ai nói mẹ không tham dự vào quá trình trưởng thành của con, con viết thư cho mẹ tận 20 năm trời, không phải bức nào mẹ cũng nhận được hay sao! Những lời trong đó, con chưa từng kể cho ai nghe hết. Mẹ, xin mẹ đừng làm lơ con mà…”

Sau đó Phó Tuần bắt đầu không để ý hình tượng gào khóc.



Đã 22 tuổi rồi mà còn khóc như một đứa trẻ.

Tôi đột nhiên phát hiện, hình như ngày đó Phó Tử Nghĩa nói rất có lý.

Tính cách của Phó Tuần… Có lẽ là theo gen tôi thật.

Phó Tuần rơi lệ, trong lòng tôi cũng không dễ chịu.

Hốc mắt dần dần phiếm hồng.

Ngay khi tôi sắp không nín được cảm xúc, thì Phó Tử Nghĩa xuất hiện.

Anh bước nhanh tới, dùng một tay kéo Phó Tuần ra, "Ba bảo con tới tìm mẹ để làm gì hả?”

“Đón, đón mẹ về.”

“Vậy giờ con đang làm gì hả?”

Lỗ tai Phó Tuần nháy mắt đỏ lên: “Con, con quên mất…”

Ngay khi tin tức tuồn ra, Phó Tử Nghĩa sợ tôi bị dư luận ảnh hưởng, bảo Phó Tuần lập tức đón tôi về nhà.

Kết quả sau khi thằng bé nhìn thấy Từ Mạc Thanh thì quên sạch sành sanh, hoàn toàn sụp đổ.

Sau đó, nơi đây biến thành chỗ thổ lộ tình cảm như vừa rồi.

Trên đường về nhà, đoán chừng giờ này Phó Tuần mới bắt đầu cảm thấy mất mặt.

Thằng bé giống như rùa đen đội mũ áo hoodie lên, rúc vào ghế lái phụ, không hó hé một câu.

Chóp mũi tôi vẫn còn đỏ, được Phó Tử Nghĩa ôm vào trong lòng, dùng điện thoại di động của anh lướt tin tức.

Phó Tử Nghĩa lo lắng cho cảm xúc của tôi, đang định rút điện thoại về, chợt nghe tôi nói, "Ảnh chụp đẹp ghê.”

Tôi hít hít mũi, ồm ồm nói, "Anh có thể tìm cậu phóng viên đã chụp ảnh gốc được không, hình như từ lúc em về còn chưa từng được chụp ảnh chung với anh lần nào.”

Phó Tử Nghĩa rút tay lại, mặt mày bất đắc dĩ, nói một câu "Được".