Chương 8

Sau đó lời mời được chấp nhận, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

Yến Sầm ở đầu bên kia màn hình không chủ động hỏi qua một câu, mà Lê Vu An ở bên này màn hình đã mô phỏng tập luyện nhiều lần nhưng cũng không có dũng khí chủ động mở miệng.

“...”

Lê Vu An click mở khung chat của wechat, trên màn hình di động chỉ dừng lại ở bốn câu trò chuyện đơn phương...

Mỗi năm rạng sáng Nguyên Đán, Lê Vu An mới dám mượn khe hở chúc phúc mọi người để gửi đến một câu “Năm mới vui sướиɠ” hết sức đúng giờ

Đá chìm đáy biển, không có hồi âm.

Ngón tay của Lê Vu An lại lần nữa ngừng ở trên bàn phím di động, do dự bồi hồi rất lâu mới gõ lên một hàng chữ...

“Đàn anh, hoan nghênh về nước, cảm ơn anh đã băng bó miệng vết thương cho tôi.”

Đầu ngón tay dừng lại ở nút gửi đi, chậm chạp không ấn xuống.

Lê Vu An nghĩ như vậy thì sẽ bại lộ thân phận của mình, có lẽ Yến Sầm cũng sẽ cảm thấy kinh ngạc kỳ quái, vì thế xóa đi nửa đoạn sau, chỉ để lại nửa câu...

“Đàn anh, hoan nghênh về nước.”

Cậu nhìn chằm chằm lời thăm hỏi chỉ vẻn vẹn sáu chữ này, trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình ảnh Yến Sầm cùng Bùi hoán nói chuyện với nhau ở sảnh bữa tiệc, dũng khí sớm đã mất đi cuối cùng vẫn không thể sinh ra.

Cậu ấn lên nút xóa, càng ngày càng dùng sức, thở dài:

"Bỏ đi.”

Bỏ đi, bọn họ đã không còn là người trong cùng một thế giới nữa rồi.

Cậu cần gì phải làm chuyện vô nghĩa này nữa? Sẽ chỉ càng khó xử và mất mặt thôi.

Lê Vu An đứng dậy rót cho mình một ly nước ấm, sau đó lại ngồi vào bàn làm việc, màn hình máy tính vẫn hiện khung chat trên diễn đàn “Du Đồ”.

Là trang web trò chơi lớn nhất tại Trung Quốc, “Du Đồ” là diễn đàn để giao lưu trò chơi, buôn bán bản quyền, sản xuất và quảng bá.

Có rất nhiều nhà sản xuất trò chơi độc lập sẽ công bố những ý tưởng sáng tạo của mình để bán hoặc hợp tác ở đây, đồng thời cũng có rất nhiều “bên A” giống như Lê Vu An dựa theo nhu cầu của mình mà sẽ ra giá hoặc đấu giá.

Khoảng thời gian ba năm vừa qua, Lê Vu An chính là dựa vào việc mua bán bản quyền những trò chơi nhỏ, sản xuất online, dùng nhiệt độ ngắn ngủi thu hoạch thành tích, vậy mới có thể khiến cho Trò chơi Lê Minh tồn tại đến bây giờ.

Nhưng trước mắt, cách này gần như đã không thể thực hiện được nữa rồi.

Không có dự án trò chơi nào đủ lớn thì sẽ không có đủ vốn quay vòng, cuối cùng vẫn sẽ đi tới ngày kết thúc.

Lê Vu An uống một hớp nước ấm, ánh mắt vẫn dừng trên khung chat của Du Đồ.

Mười ngày trước, cậu tìm kiếm trên trang web Du Đồ được hai ID sáng tạo trò chơi cũng khá ổn, lập tức tiến hành liên hệ với nhà sản xuất ẩn danh của mình là “Will”, bày tỏ ý muốn mua lại bản quyền và lời mời của mình.

Đáng tiếc là hai trò chơi ấy lại bị nhà sản xuất Will bán cho hai công ty trò chơi khác.

Vào lúc Lê Vu An thầm thấy thất vọng thì xuất hiện một bước ngoặt.

Nhà sản xuất Will kia đã gửi cho cậu ý tưởng thiết lập của một trò chơi quy mô lớn tên là “Mạt Vụ”, vả lại còn nói thẳng vào vấn đề muốn tiến hành hợp tác với cậu.

Việc mua lại và hợp tác như vậy tất nhiên phải cần thời gian để suy nghĩ rồi.

Lê Vu An xem qua bối cảnh tổng thể và kế hoạch tương lai của “Mạt Vụ”, cậu biết rằng Trò Chơi Lê Minh của mình không đủ năng lực để gánh vác, nếu để dự án tốt như vậy chôn vùi trong tay mình thì cho bằng buông tay.