Chương 25

Ngón tay thon dài của Yến Sầm một lần nữa dừng tại cột người phụ trách dự án, anh nhìn chằm chằm vào ba chữ “Lê Vu An” rồi nói:

“Cho một cơ hội giữ lại đi.”

Trợ lý ngẩn người:

“Vâng?”

“Cũng xem qua kha khá rồi, những dự án trình báo khác khác ít nhiều cũng có điểm tương đồng, vị trí cuối cùng để lại cho dự án trò chơi đi.”

Giọng điệu của Yến Sầm vẫn mang ý giải quyết việc công như cũ:

“Thứ tư tuần sau hẹn ba người phụ trách này tới phỏng vấn vòng đầu tiên đi.”

Trợ lý gật đầu, cô không chắc chắn hỏi lại:

“Mời cả Trò chơi Lê Minh này tới sao?”

Yến Sầm bình tĩnh trả lời:

“Ừ.”

Dường như anh nhìn ra sự nghi ngờ của trợ lý, anh cười khẽ giải thích:

“Mới tốt nghiệp đại học chẳng bao lâu đã tiếp quản một công ty bên bờ vực phá sản, một lần kéo dài tận năm năm, dự báo đánh giá của Trò chơi Lê Minh không tốt, nhưng điều này cũng không thể hiện năng lực của tiểu Lê tổng không tốt.”

“Nói không chừng, dự án trong tay cậu ấy lại chính là ý tưởng xuất sắc khiến cậu ấy “cải tử hồi sinh” thì sao, nếu đây mới chỉ là sàng lọc sơ bộ thì ngại gì không cho bọn họ cơ hội chứ?”

Về công, thì cách làm này cũng không xâm phạm đến lợi ích của G.M bọn họ.

Về tư, nếu như Lê Vu An là đàn em tốt nghiệp cùng trường của anh, Yến Sầm cũng sẵn sàng cho cậu một cơ hội như vậy, còn có đủ năng lực để nắm bắt lấy hay không thì vẫn phải xem bản thân cậu và dự án cậu đang có trong tay.

Trợ lý đương nhiên sẽ nghe theo sự sắp xếp của ông chủ mình:

“Dạ được.”

Yến Sầm nhìn thoáng qua thời gian:

“Sắp tới giờ cơm trưa rồi, cô về bàn làm việc trước đi, buổi chiều nhớ sắp xếp trả lời gửi tới từng công ty tương ứng.”

Trợ lý đồng ý rồi nhanh chóng rời đi.

Cuộc gọi đến như canh chuẩn thời gian, đột nhiên vang lên âm thanh chấn động.

Yến Sầm khẽ cụp mắt xuống, nghe điện thoại:

“Alo.”

Đầu bên kia điện thoại là bạn đại học của Yến Sầm, Thẩm Tương, hai người đã từng thành lập một đội để cùng tham gia một cuộc thi cấp tỉnh:

“Tôi nói này người bận rộn, cậu mà cũng nghe điện thoại cơ à? Tối qua tôi nói đến buổi liên hoan cuối tuần, chỉ có mình cậu là không tới.”

“Thật vất vả mới về nước phát triển, hẹn cậu mấy lần cậu đều không tới.”

Yến Sầm tháo kính xuống, khẽ cười xoa chỗ gồ lên ở mũi:

“Trọng tâm công ty mới vừa chuyển về, mà gần đây sức khỏe của vị cổ đông khác không tốt, tôi chỉ có thể tự mình xử lý mà thôi.”

“Đợi qua đợt bận rộn này, cậu lại mở tiệc, tôi mời khách, có được không?”

“Như vậy còn được.”

Yến Sầm liếc nhìn giao diện máy tính làm việc còn chưa đóng lại, không biết vì sao trong đầu lại hiện ra nhân vật Lê Vu An này:

“...Thẩm Tương, tôi hỏi cậu một chuyện.”

“Cậu nói đi.”

“Trước kia lúc học đại học, cậu đã từng nghe nói đến một người tên “Lê Vu An” chưa?”

“Cùng một chuyên ngành, nhỏ hơn chúng ta hai khóa.”

Yến Sầm không biết vì sao cứ cảm thấy Lê Vu An có chút quen mắt, nhưng trong chốc lát lại không nhớ nổi đã từng gặp nhau ở đâu.

Anh và Thẩm Tương là bạn đại học kiêm luôn bạn cùng phòng, thời gian ở bên cạnh nhau khá nhiều, có lẽ có thể tìm được chút manh mối từ miệng đối phương.

“Lê Vu An sao?”

Thẩm Tương ở bên kia điện thoại nghiêm túc suy nghĩ một lát, không chắc chắn đáp lại:

“Chưa, hình như là chưa.”

“Học viện của chúng ta lớn như thế, có phải cậu không biết đâu, đừng nói là cách hai khóa, cho dù có học cùng khóa cùng lớp thì cũng chưa chắc biết được hết mọi người.”