Chương 24

Cho dù có thất bại, thì ít nhất sau này cũng không hối hận.

Sương mù bấy lâu nay che lấp trong lòng cậu dường như đã tìm được lối ra, cuối cùng cũng tan biến, cậu thở dài cười nhanh chóng lựa chọn gõ phím trả lời.

“Cảm ơn, tôi sẽ thử xem.”

“Chúc cậu thành công, có gì cần giúp thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”



Công ty Thương mại G.M, chi nhánh tại Đế Kinh.

Đúng 9 giờ, Yến Sầm bước vào cửa công ty, trợ lý tiến lên báo cáo:

“Tống giám đốc Yến, buổi sáng tốt lành.”

“Chào cô.”

Yến Sầm khẽ gật đầu, dùng vân tay mở khóa phòng làm việc độc lập.

Trợ lý theo sát phía sau:

“Anh có cần pha một ly cà phê không?”

“Không cần.”

Yến Sầm ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề mà hỏi:

“Danh ngạch đầu tư còn lại đã tìm được dự án thích hợp chưa? Kế hoạch gần đây của công ty không thể chậm trễ được đâu đấy.”

Trên thực tế, G.M là công ty thương mại mà Yến Sầm và bạn tốt Bạc Việt Minh cùng nhau thành lập, mấy năm qua đã gây được tiếng vang lớn ở nước ngoài.

Hiện tại thì trụ sở chính ở nước ngoài đã hoạt động ổn định, lúc này hai người mới nghĩ tới việc về Trung Quốc thành lập chi nhánh để chia một miếng bánh, sau đó sẽ từ từ chuyển nhượng tài sản.

Kế hoạch ban đầu của bọn họ là tìm kiếm năm dự án mới để tiến hành, chu kỳ đầu tiên sẽ kéo dài hai năm.

Bốn hạng mục đầu tư trước đó đã được quyết định ra rồi, chỉ còn vị trí cuối cùng chưa có, và vẫn chưa thể tìm được dự án phù hợp để tiến hành đầu tư.

Trợ lý sững lại một lát:

“Có rồi, tính đến hôm qua đã nhận được tám đơn xin đầu tư mới, chỉ có điều vẫn chưa có thời gian tiến hành sàng lọc sơ bộ.”

Yến Sầm cười nói:

“Vốn dĩ không có yêu cầu các cô tăng ca chủ nhật, như vậy đi, cô gửi tài liệu trình báo tới cho tôi, tôi sẽ tự mình xem, cô ở bên cạnh hỗ trợ sàng lọc là được rồi.”

Bây giờ mới là đầu ngày thứ hai, là tại anh sốt ruột.

Trợ lý như trút được gánh nặng:

“Được ạ, tổng giám đốc Yến, tôi lập tức gửi đây!”

...

Trong văn phòng, không khí làm việc vô cùng sôi nổi.

Yến Sầm xem xong một tờ đơn trình báo đầu tư mới, khóe miệng khẽ nhếch:

“Kế hoạch trò chơi này Studio Du Minh cũng không tệ lắm.”

“Hơn nữa tính cả những trò chơi vui nhộn trước đó... không ngờ rằng những trò chơi tương tự như vậy lại chiếm tận một phần tư?”

“Tổng giám đốc Yến, chưa hết đâu.”

Trợ lý đưa máy tính bảng của mình qua, ý bảo:

“Ở đây còn có một cái của “Trò chơi Lê Minh” nữa, có điều xu hướng thị trường của công ty ba năm gần đây và đánh giá phát triển trong tương lai đều không phù hợp với tiêu chuẩn đầu tư của công ty chúng ta.”

Yến Sầm thản nhiên nhìn qua, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại ở một cái tên khá quen thuộc.

Người phụ trách trình báo dự án: Lê Vu An.

Trợ lý hiểu sai ý của anh:

“Tổng giám đốc Yến, trực tiếp pass hả?”

“Từ từ đã, để tôi xem.”

Yến Sầm nhận máy tính bảng từ tay trợ lý, đọc từ đầu đến cuối:

“Cô biết được bao nhiêu về “Trò chơi Lê Minh”?”

Trợ lý đã làm việc trong lĩnh vực đầu tư năm năm ở Đế Kinh nên vẫn tương đối có hiểu biết.

Cô kể lại chi tiết những chuyện liên quan đến Trò chơi Lê Minh mà mình biết, cuối cùng nói ra câu mấu chốt:

“...Tiểu Lê tổng đương nhiệm mới tốt nghiệp đại học chưa tới hai năm, có thể duy trì một công ty đã định trước sẽ suy tàn trong năm năm cũng coi như không dễ dàng gì.”