Chương 2

Đột nhiên, ngoài cửa cách một bức tường đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, hình như đang cố tình làm khó: "Đừng nóng vội chứ cậu Bùi, khó khăn lắm mới gặp nhau, chúng tôi đang muốn tâm sự với cậu đấy.”

Suy nghĩ của Lê Vu An thoát ra từ trong hồi ức, phóng tầm mắt ra bên ngoài xuyên qua cửa sổ pha lê nhỏ.

Một cậu trai diện mạo sạch sẽ ngoan ngoãn đang bị hai cậu ấm nhà giàu vây chắn ở cửa nhà vệ sinh, người trước khϊếp đảm cúi đầu, không hó hé lấy một tiếng, có vẻ sắp bị bắt nạt.

Lê Vu An nhíu mày lại, hàm bất giác hàm cắn chặt điếu thuốc.

Ngốc chết đi được.

Cất bước chạy đến sảnh tiệc thì không phải sẽ ổn rồi ư?

Cậu ấm nhà giàu có ngang ngược đến mấy cũng không dám làm ra chuyện gì trước mắt bao người.

Mắt thấy ngoài cửa “cảnh bắt nạt” càng diễn càng ác liệt, Lê Vu An lại cầm trong tay, cố tình đá văng cửa phát ra động tĩnh thật lớn.

Ầm!

Tiếng vang lớn cố tình tạo ra này quả nhiên đã tạm thời ngăn cản việc bắt nạt ngoài cửa.

Lê Vu An phun ngụm khói cuối cùng ra bên ngoài lối thoát hiểm, mặt mày lại khôi phục vẻ lãnh đạm kiêu ngạo lúc đối ngoại:

"Không ngờ cái cửa này lại khó mở đến vậy, hút có điếu thuốc thôi mà thiếu chút nữa đã bị khóa ở bên trong rồi.”

Lời này tất nhiên là cái cớ, là cố ý nói cho ba người ngoài cửa đó nghe.

Lê Vu An biết thân phận của mình không phù hợp với bữa tiệc này, cậu không muốn gây ra quá nhiều thị phi, chỉ hy vọng cậu Bùi “bị bắt nạt” kia có thể lanh trí hơn một chút, thừa dịp lúc này chạy đi.

Như vậy cậu cũng có thể bo bo giữ mình, giảm bớt phiền phức không cần thiết.

Chỉ tiếc đối phương không nghe hiểu ám chỉ của cậu.

Lê Vu An đón nhận ánh mắt của hai cậu ấm nhà giàu một béo một gầy, lại nhìn cậu Bùi bị kẹp ở bên trong, không dám lộn xộn, thiếu chút nữa không kiểm soát được biểu cảm...

Cậu Bùi Ý này thật đúng là kẻ ngốc như bên ngoài đồn đại ư?

Sao lúc này rồi mà vẫn còn không chạy?

Sâu trong con mắt của Lê Vu An tràn ra vẻ bất đắc dĩ, nhưng sự việc đã tới nước này rồi, nếu như cậu không tiếp tục quản thì chỉ sợ đối phương sẽ bị bắt nạt càng thảm hại hơn.

“Tôi nói này, hai người các anh cùng nhau bắt nạt cậu Bùi không thích hợp lắm nhỉ? Hai nhà Bùi Bạc mới tuyên bố liên hôn trong bữa tiệc, anh...”

“Lê Vu An, anh đứng có mà xen vào việc người khác ở chỗ này!”

Hai người béo gầy đều nhận ra Lê Vu An, sự cảnh giác lúc ban đầu biến thành cười nhạo:

"Nhìn xem anh đang mặc tây trang gì trên người thế này, nhãn hiệu vỉa nghèo kiết hủ lậu nào thế? Sao còn không biết xấu hổ trà trộn vào bữa tiệc này hả?”

“...”

Trào phúng không hề che giấu tấn công trực diện như thể một con dao đâm thẳng vào tim Lê Vu An.

Nếu là trước kia, chỉ sợ gia thế bối cảnh của Lê Vu An còn tốt hơn bọn họ một tầng, nhưng hiện tại dường như chỉ cần là người cùng lứa tuổi của nhà có tiền thì đều có thể tỏ vẻ khinh miệt cậu.

Lê Vu An trầm mặc nghiền tắt thuốc lá chưa hút hết ở trong thùng rác, bị tổn thương lòng tự trọng làm cậu không nhẫn nhịn nữa.

Cậu lập tức đến gần, dùng sức tách tên mập, tên gầy ở hai bên ra, túm Bùi Ý “ngây ngốc” kia đến bên cạnh mình, tỏ ý là muốn tham gia trò khôi hài vốn dĩ không liên quan gì đến cậu này.