Yến Sầm bắt gặp cảm xúc phức tạp chợt lóe lên trong mắt Lê Vu An, cảm giác quen thuộc đó lại nhen nhóm trở lại.
Đã nhìn qua bao nhiêu người, anh đã sớm nhận ra sự căng thẳng ẩn sâu của Lê Vu An rồi, anh nhìn thấu nhưng lại không nói toạc ra, chỉ là không tự chủ mà nói sang chuyện khác.
“Tiểu Lê tổng, tôi có cảm giác tóc của cậu ngắn hơn so với lần trước phải không? Kết hợp với quần áo mặc trên người hôm nay, quả thực...”
Yến Sầm không dấu vết mà tạm dừng, hai chữ “đẹp trai” suýt chút nữa nói ra đổi sang cách khác lễ phép hơn:
“Nhìn qua rất có tinh thần.”
“A?”
Ánh mắt của Lê Vu An hơi sáng lên, mất mấy giây mới xác nhận bản thân không gặp ảo giác.
Cậu được, được khen à?
Như vậy cũng coi như là lời khích lệ đi?
Khóe miệng Lê Vu An cong lên nửa chừng, nhưng cậu vẫn cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, lúng túng mơ hồ nói thêm một câu:
“Cảm ơn.”
Thang máy lên đến tầng được chỉ định.
Cửa thang máy vừa mở ra, bọn họ đã nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, đúng là Bạc Việt Minh và Bùi Ý ngày đó họ gặp ở bữa tiệc của nhà họ Bạc.
Yến Sầm đi ra ngoài trước, Lê Vu An và Lâu Ương liếc nhìn nhau, vô cùng có chừng mực mà hạ thấp sự tồn tại của bản thân.
Nói ra thì, G.M là Yến Sầm và Bạc Việt Minh cùng góp vốn thành lập.
Có điều mấy năm qua người này vẫn luôn làm ở tập đoàn nhà mình, bởi vì cách đây không lâu gặp tai nạn xe hơi, bị thương ở mắt, sau lại bị người thân chèn ép nên tạm thời rút lui quyền quản lý khỏi tập đoàn Bạc thị.
Chẳng qua đây vừa hay là giai đoạn phát triển mấu chốt của G.M, hai mắt của Bạc Việt Minh tuy rằng gặp khó khăn, nhưng năng lực ra quyết định của anh ấy vẫn còn đó.
Cuộc họp đấu thầu này tất nhiên là anh ấy sẽ tham dự.
Về phần Bùi Ý đi theo bên cạnh anh ấy… Tuy rằng nhà họ Bạc nói với bên ngoài cậu ấy là đối tượng liên hôn, nhưng theo Lê Vu An thấy thì hai người này là một đôi diễn giả thành thật rồi.
Trở lý của Yến Sầm lên tiếng:
“Tổng giám đốc Yến, xin chào.”
Ánh mắt của cậu ta nhìn về phía Lê Vu An đi cùng anh:
“Còn có anh Lê, hai người cũng tới cùng sao?”
“...”
Cũng tới cùng sao?
Lê Vu An bị mấy chữ này làm cho căng thẳng, cậu cũng không biết vì sao mình lại chột dạ:
“Không, không phải, chỉ là trùng hợp gặp được tổng giám đốc Yến trong thang máy mà thôi.”
Cho dù là cậu có cảm tình thầm kín gì, thì ở bên ngoài vòng đấu thầu trò chơi, Lê Vu An vẫn muốn dựa vào năng lực thật sự của mình để giành lấy.
Đặc biệt là ở mặt giao tiếp trong công việc, trò chơi Lê Minh của bọn họ có thể đưa “Mạt Vụ” vào vòng cuối cùng đã chẳng dễ dàng gì, cậu không muốn người khác hiểu lầm không cần thiết về mối quan hệ của cậu và Yến Sầm.
Tránh việc gây phiền toái cho Yến Sầm, cũng như không tôn trọng nhà sản xuất Will ở phía sau.
Lê Vu An nhạy cảm suy nghĩ một lượt, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Bùi Ý.
Ánh mắt vừa chạm vào nhau liền tách ra.
Phải biết rằng, đối phương có tiếng là một “tên ngốc” trong giới Đế Kinh.
Cũng không biết vì sao, Lê Vu An lại có một loại cảm giác “bị nhìn thấu” không nói rõ được, cậu vô thức rũ mắt nhìn xuống.
Cũng may là Yến Sầm ở bên cạnh nhanh chóng bắt kịp được chủ đề của cậu:
“Ừ, tôi đi lên từ bãi đậu xe ngầm, lúc thang máy dừng lại ở tầng một thì gặp được cậu Lê...”