Chương 3: Chơi sofa, cưỡi ngựa, creampie⁽¹⁾

⁽¹⁾ Creampie hay chảy tràn tϊиɧ ɖϊ©h͙ là một thuật ngữ về tìиɧ ɖu͙© mà văn hóa phẩm khiêu da^ʍ dùng để chỉ hành động xuất tinh vào âʍ đa͙σ hay hậu môn mà không dùng bαo ©αo sυ, dẫn đến việc tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy tràn ra bên ngoài.

Anh nói: “Em ngồi lên, anh sẽ nói cho em biết.”

Lúc đầu cô không hiểu “ngồi lên” là ý gì, nhưng khi cô rũ mắt nhìn cự vật đang đứng thẳng, cô lập tức phản ứng lại.

Cô đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa giận.

Những thứ hôm nay cô làm đã vượt ngoài sức tưởng tượng, hành vi của anh khiến cô cảm thấy hơi bị nhục nhã.

Chỉ là khi cô chạm vào ánh mắt của anh, cô lại dao động.

Cô thích Chu Kỳ Lạc, rất thích. Từ trước đến nay hai người đều tin tưởng và hiểu nhau.

Có lẽ tất cả chỉ là ảo giác của cô, đây chỉ là một trò chơi tình thú của Kỳ Lạc và cô. Khi trò chơi kết thúc, Chu Kỳ Lạc ngây thơ, hồn nhiên kia sẽ trở về.

Cô không suy nghĩ quá lâu để đưa ra quyết định.

Cô tin Chu Kỳ Lạc, cũng tin tưởng tình cảm của mình.

Vì vậy cô nắm lấy vai anh, quỳ xuống mép ghế sô pha, đùi trong dán vào lớp vải lạnh lẽo của quần đối phương

Nhưng chỉ cần cúi đầu nhìn thoáng qua, cô đã hơi khẩn trương mà nuốt nước miếng. Cô luôn thắc mắc sao cái thứ đó lại to như vậy, nếu cho vào liệu mình có bị hỏng không?

Rõ ràng trước kia hai người đã làm không ít lần, rốt cuộc ảo giác này đến từ đâu?

Cô thử nhắm ngồi xuống đúng vị trí nhưng mấy lần đều bị dịch ra, cây côn ŧᏂịŧ cạ vào khe hở môi âʍ ɦộ và kẽ mông nhạy cảm của cô, nhưng không vào được.

Mà Chu Kỳ Lạc không những không giúp cô mà dáng vẻ như đang xem kịch vui.

Cô chỉ có thể trừng mắt liếc anh một cái, cuối cùng mới nghĩ đến dùng tay nhắm cự vật của anh vào ngay miệng huyệt. Cô hít sâu một hơi, sau đó từ từ ngồi xuống. Cô không dám dùng sức, cũng không dám quá nhanh, cơ bản đi vào một ít cô lại thở dốc, thở xong lại ngồi xuống một ít, cứ lặp lại như vậy. Dù vậy nhưng trán cô vẫn đổ một lớp mồ hôi mỏng.

“Mới được một nửa.” Mà người nào đó cúi đầu nhìn xuống chỗ hai người giao hợp, dáng vẻ không liên quan gì đến mình mà nói một câu.

Có lẽ bị chọc tức, hoặc có lẽ Chu Kỳ Lạc bây giờ không có khí thế sắc bén như vừa rồi, lá gan của cô cũng lớn hơn: “Vậy anh nên làm gì đó đi... a!”

Từ “A” cuối cùng vốn là thán từ, nhưng phát ra lại đột nhiện thay đổi giọng điệu. Chỉ vì cô còn chưa nói xong, anh đã đưa bàn tay đỡ eo cô, ấn mạnh xuống một cái.

Thật đúng là vì cô mà ra sức!

Cơ thể cô vì điều này lập tức xụi lơ, người ngả vào ngực người đàn ông, không thể cử động. Cảm giác trong người rất lạ, hơi tê hơi chua xót, cũng không biết đến tột cùng là đau hay là sướиɠ.

“Được, quá sâu rồi…” Cô nằm trong ngực anh lẩm bẩm tự nói.

Mặc dù giọng nói rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe rõ.

Nhưng anh chỉ nhẹ a một tiếng, nói nhỏ bên tai cô: “Còn sâu nữa.”

Nói xong anh nâng mông cô lên, đùa nghịch cơ thể mềm nhũn, đâm lên.

Dươиɠ ѵậŧ đang thọc vào rút ra trong cơ thể cô, lúc thì ở sâu bên trong từng bước nhỏ nhanh chóng nghiền nát, lúc thì rút đến miệng huyệt rồi lại đâm mạnh vào sâu bên trong...

Cô dần dần không giấu được âm thanh, ngửa cổ phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào. Cho đến khi kêu đến khản cổ anh cũng không buông tha.

Hai tay buông thõng ở bên hông, cô chỉ dựa đầu vào cổ anh để giữ thăng bằng, giống một con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển, lên xuống theo sóng biển, không có nơi nào trú chân.

Sau đó anh ôm cô, xoay người đặt cô lên ghế sô pha. Hai đầu gối cô gần như để song song bên cổ, người cô bị gập quá mức. Dươиɠ ѵậŧ ướŧ áŧ mới vừa rút ra lại chống lên miệng huyệt, dưới cái nhìn chăm chú của cô, nó tiến vào cơ thể cô từng chút một.

“Ưmmm... aaaa!” Theo động tác thâm nhập của anh mà cô phát ra tiếng nức nở. Không biết do thị giác bị kí©h thí©ɧ quá mạnh, hay là tư thế này vừa lướt qua điểm nhạy cảm của cô mà đã khiến bên trong nhanh chóng co rút.

Lần này người đàn ông không vội thao cô mà còn nhìn cô cười tinh quái, hỏi câu khiến cô xấu hổ: “Cao trào?”

Cô không biết phải nói gì với anh, vì vậy cô quay đầu mặc kệ anh.

Cô quá ngây thơ khi cho rằng như thế là có thể trốn thoát. Giây tiếp theo anh vươn tay trái bẻ cằm cô, cưỡng ép cô mở miệng, sau đó các ngón tay phải thâm nhập vào miệng cô.

Cùng lúc đó, thân dưới lại bắt đầu một đợt công kích mới, lần này ngay cả miệng bên trên cũng không tha.

Ngón trỏ và ngón giữa của anh thâm nhập vào miệng cô, khi thì quấn lấy chiếc lưỡi của cô, khi thì phối hợp với tần suất thọc vào rút ra mà thọc sâu vào cổ họng cô, như thể thứ trong miệng cô không phải ngón tay mà là cự vật của anh. Điều này không khỏi khiến cô liên tưởng đến cảnh tượng làm cổ họng vừa rồi, tiểu huyệt bên dưới càng chặt hơn.

“Ưm, không...” Cô phát ra âm thanh không rõ, nhẹ lắc đầu, nhưng không thể lắc đầu ngón tay ở trong miệng ra hoặc cũng có thể cô không muốn nó ra ngoài.

Nhưng anh nhanh chóng rút ngón tay ra, nắm lấy đùi cô lần nữa, hết sức chuyên chú thao lên.

Bàn tay vô lực nắm lấy thành ghế sô pha bên cạnh, cô không ngừng rêи ɾỉ, còn bớt thời gian liên tục gọi tên anh: “Kỳ, Kỳ Lạc…”

Sau khi giọng nói của cô vang lên, động tác của anh rõ ràng tạm dừng. Ngay sau đó, như bị cái tên này kí©h thí©ɧ, anh kéo hai chân cô lên khiến mông cô gần như treo lên không, bắp chân cô chạm vào lưng ghế sofa, sau đó anh hung hăng cắm vào từng cái một.

Cô “A” hét lên, sau đó giọng nói lại nhanh chóng bị nghẹn trong cổ họng vì từng lần anh ra vào.

Trong một tư thế gian nan như vậy, anh thọc vào rút ra mấy chục lần, tần suất càng lúc càng nhanh, cuối cùng, cự vật trong cơ thể co giật vài cái, cô cảm thấy có một thứ ấm nóng nào đó bắn tung tóe vào vách trong nhạy cảm của cô.

Như nằm mơ bị đánh thức, cô kinh ngạc mở to hai mắt.

Cô không nói nên lời vì không biết phải nói gì. Cô chỉ có thể dùng vẻ mặt không tin nổi mà nhìn người trước mặt, hy vọng anh có thể cho cô một lời giải thích, hoặc cởi bỏ lớp ngụy trang trở lại là Chu Kỳ Lạc lúc trước, sau đó xấu hổ xin lỗi: Anh không nhịn được, anh không tốt.

Nhưng không có. Anh không giải thích cũng không trở lại là Chu Kỳ Lạc của cô, chứ đừng nói đến xin lỗi.

Nếu lúc này cô chỉ thấy khϊếp sợ, nghi ngờ, thất vọng.

Thì ngay sau đó, cô gần như hy vọng mình có thể trở nên điên dại.

Cô nghe thấy tiếng khóa cửa chuyển động từ huyền quan truyền đến. Nhưng ngoài Chu Kỳ Lạc, còn ai có chìa khóa nhà cô?

Cô đột nhiên nhớ lại người đàn ông tóc xám bạc với khuôn mặt giống Chu Kỳ Lạc này chưa từng dùng chìa khóa mở cửa.

Là cô, là cô nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh và tiếng bước chân mới ra mở cửa, là cô dẫn sói vào nhà? Người này thật sự không phải Chu Kỳ Lạc sao?!

Sẽ không! Trên đời này sao có thể có hai người giống nhau đến như vậy? Người trước mắt ngoài trưởng thành và lạnh lùng hơn chút, thì căn bản chính là Chu Kỳ Lạc!

Trong lòng cô vẫn ôm hy vọng như vậy, chỉ hy vọng người bước vào là người cô không quen biết, không phải bạn trai cô, cho dù lúc này cô đang trần như nhộng trông như một mớ hỗn độn.

Đương nhiên người đàn ông cũng nghe thấy tiếng mở cửa, khi anh buông hai chân cô ra, ánh mắt đã nhìn về phía phát ra âm thanh.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, rất quen thuộc. Còn chưa thấy người, cô đã nghe thấy giọng nói của người đó trước, hình như anh ấy phấn khích gọi tên cô, nói: “Lạc Lạc của em đã về rồi.”

Cô ước gì âm thanh này không phát ra từ Chu Kỳ Lạc, lo lắng đến mức suýt bật khóc. Cô hoảng loạn vươn tay định đẩy người kia ra, nhưng cả hai tay lại bị anh nắm lấy, ấn cơ thể cô xuống ghế sô pha.

“Anh mang…” Lời còn chưa dứt, người đã đi đến phòng khách, cũng nhìn thấy mọi thứ. Anh nhìn thấy cô, tự nhiên cô cũng nhìn thấy anh.

Mơ tưởng của cô không trở thành sự thật.

Đây mới là Chu Kỳ Lạc, Chu Kỳ Lạc của cô, ánh mặt trời rực rỡ, đôi mắt xanh, dù nụ cười tỏa nắng có đóng băng trên khuôn mặt thì anh vẫn là mặt trời nhỏ của cô. Nhưng cô lại... nhận nhầm người?

Thật nực cười!

“Lạch cạch” một tiếng, sau ly trà sữa, những thứ trong tay Chu Kỳ Lạc rơi xuống đất, trong hộp giấy tỏa ra hương thương ngọt ngào, là bánh kem rất khó mua của một người nổi tiếng trên mạng.

Hóa ra đây mới là điều bất ngờ trong miệng anh.

Cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị một người đàn ông khác đè trên ghế sô pha, thân dưới của hai người còn đang dính chặt vào nhau. Đây là tình huống trước mắt Chu Kỳ Lạc. Cô không thể tưởng tượng, Chu Kỳ Lạc lúc này sẽ cảm thấy thế nào.

Cô không biết Chu Kỳ Lạc đã thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông kia chưa, cô chỉ biết không khí trong phòng như bị nén lại trong tích tắc, khiến người ta khó thở. Trơ mắt nhìn mặt Chu Kỳ Lạc trầm xuống, vẻ mặt lạnh như băng, nhất thời trông có vẻ giống người đàn ông tóc bạc.

Chu Kỳ Lạc mở miệng, âm thanh trầm thấp: “Tôi ra lệnh cho anh…” Anh có ý dùng dị năng của mình khống chế đối phương.

Tuy nhiên, ngay khi anh mới nói ra từ “Tôi” đầu tiên, một giọng nói khác cũng vang lên, cường ngạnh bá đạo gần như áp đảo giọng Chu Kỳ Lạc. Cùng là một câu, nhưng nói với một giọng điệu khác: “Tôi ra lệnh cho anh.”

Chỉ sau bốn chữ này, Chu Kỳ Lạc của cô như bị đóng băng, đứng im tại chỗ, ngay cả quyền được nói cũng bị tước đoạt.

Cô dường như nhìn thấy sự bàng hoàng và không cam lòng trong mắt anh, thậm chí còn có tuyệt vọng và căm hận. Nhưng ngoại trừ rơi lệ thì cô có thể làm gì?

Người đàn ông tóc bạc lại lên tiếng, lần này anh ta hoàn thành mệnh lệnh lúc trước: “Từ giờ phút này, tuyệt đối không được phản kháng.”