Chương 2: Khẩu giao, ngồi lên (h)

Anh hỏi cô: “Muốn làm?” Mặc dù là câu hỏi, nhưng từ miệng anh nói ra lại chắc chắn không thể nghi ngờ.

Như bị ma xui quỷ khiến, dụ dỗ du͙© vọиɠ cường liệt nhất, nguyên thủy nhất trong lòng cô ra. Cô ngây ngốc rồi thẳng thắn đáp: “Muốn.”

Anh híp mắt, nhưng không phải đang cười, trong đôi mắt màu xanh xám kia hình như có một tia sáng màu vàng kim hiện ra. Sau đó anh lười biếng nâng tay phải lên, dùng ngón cái vuốt ve đôi môi của cô: “Em biết phải làm thế nào chưa.”

Động tác đầy ẩn ý và cám dỗ, nếu bình thường có lẽ cô sẽ do dự, giãy giụa một thời gian nhưng hôm nay cô lại ngoan ngoãn ngoài dự đoán.

Cơ thể phản ứng trước lý trí một bước. Khi tỉnh táo lại thì cô đã quỳ trước ghế sô pha, giữa hai chân của người đàn ông, hai tay đang mở chốt thắt lưng của anh. Cô mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không thích hợp, nhưng lại không thể nói ra.

Cô kéo khóa quần anh ra, trước khi cởϊ qυầи lót, cô lại nghe thấy một giọng nói lạnh lùng từ đỉnh đầu truyền đến: “Không được dùng tay.” Anh nói: “Dùng miệng.”

Động tác của cô chỉ dừng lại một lát, sau đó nghiêng người về phía trước, đặt miệng vào chiếc qυầи ɭóŧ màu đen. Ngay sau đó cô mở miệng, dùng răng và môi, phối hợp với nhau mà kéo xuống.

Quá trình này hơi chậm, xét cho cùng thì cô cũng không có kinh nghiệm. Do đó, trong quá trình cọ xát, dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông cứng lên. Lúc này cô mới nhận ra, nụ hôn khiến cô dục hỏa đốt người vừa nãy chỉ khiến anh cứng một nửa mà thôi.

Từ khi nào Chu Kỳ Lạc của cô trở nên thành thạo như vậy?

Vất vả cuối cùng cả cây côn ŧᏂịŧ cũng xuất hiện trong tầm mắt cô, cô thở hồng hộc, hơi thở phun lên cây côn ŧᏂịŧ, hình như nó đang giật nhẹ.

Cô chớp mắt vài cái, thử vươn đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếʍ đỉnh cây côn ŧᏂịŧ. Quả nhiên, lúc này cô có thể thấy rõ sự run rẩy của nó.

Như tìm được trò chơi thú vị nào đó, cô mở miệng ngậm một phần nhỏ vào miệng, sau đó đầu lưỡi vòng qua đỉnh qυყ đầυ mấy vòng.

“Ưʍ...” Cô nghe thấy tiếng hít một hơi của người đàn ông, cảm giác thành tựu xuất hiện trong lòng.

Chỉ tiếc cô chưa kịp tự hào thì đã bị một bàn tay to lớn đè lên gáy, từ từ ấn mạnh vào dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông.

Cô “ư ư” một tiếng tỏ vẻ kháng nghị nhưng miệng lại mở to phối hợp nuốt trọn cây côn ŧᏂịŧ. Cô cảm thấy hôm nay cây côn ŧᏂịŧ có vẻ thô dài hơn trước, thậm chí còn chạm vào cổ họng cô.

Khó thở, hơi đau. Chất lỏng trong miệng không nuốt xuống được chỉ có thể theo khóe miệng hoặc cây côn ŧᏂịŧ trong miệng cô nhỏ xuống.

Cô đột nhiên nhận ra: Cô cho Chu Kỳ Lạc đâm vào họng.

Nhưng đây không phải điều khiến cô mở to mắt mà là quá trình này làm cô khó chịu, thân dưới ướt đẫm.

Trong cổ họng cô co thắt, cuối cùng anh cũng không thể bình tĩnh nữa, thỉnh thoảng cô sẽ nghe thấy vài tiếng kêu rên sảng khoái truyền đến.

Đợi đến khi anh buông cô ra, cô vẫn phun ra nuốt vào vài lần theo quán tính, sau đó mới lùi lại, không nhịn được cúi đầu ho khan.

Anh đưa tay ra vuốt ve đỉnh đầu cô, vuốt dọc theo mái tóc mềm mại vài lần, như đang an ủi. Sau đó, anh lại khen ngợi: “Làm không tồi.” Giống một chủ nhân cao thượng.

Cuối cùng cô cũng ngừng ho khan, ngẩng đầu nhìn anh, lập tức bắt gặp vẻ mặt dịu dàng của anh cô mới nhẹ nhàng thở ra: Là anh, đúng vậy.

Chỉ là trong chớp mắt, sắc mặt anh trở nên lạnh lùng, vẫn dùng giọng điệu ra lệnh, không chút lưu tình ra lệnh với cô: “Cởϊ qυầи áo ra.”

Không thể tin được, cô chậm rãi đứng dậy, cơ thể như một con rối gỗ bị giật dây không chịu khống chế... cô cởi từng cái quần áo của mình ra trong khi anh vẫn đang nhìn.

Khi cởi nội y, động tác của cô vẫn dừng lại một lúc, chỉ có một chút chống cự, sau khi Chu Kỳ Lạc nói một câu “Toàn bộ”, dường như sự chống cự này là vô ích.

Cuối cùng cô vẫn trần như nhộng đứng hỏa thân trước mặt anh.

Điều khiến cô khó chịu nhất là trên người Chu Kỳ Lạc trừ chiếc quần cô vừa cởi thì những thứ khác vẫn được mặc nguyên vẹn trên người. Ngay cả chiếc áo khoác màu xanh đậm cũng chỉ rơi ra một bên vai, để lộ chiếc áo đen không tay và những hình xăm bên trong.

Hình xăm? Đôi mắt của cô đột nhiên tập trung vào đó.

Chu Kỳ Lạc ngoan ngoãn của cô lại xăm hình? Chuyện này không thể! Ngay cả anh muốn xăm thì người đại diện cũng không bao giờ đồng ý. Hơn nữa chuyện lớn như vậy, chắc chắn anh sẽ hỏi ý kiến của cô! Trừ khi, hình xăm là giả…

Có lẽ ý nghĩ muốn xác nhận sự thật của cô quá mạnh, bất tri bất giác cô đã đi đến gần Chu Kỳ Lạc và hiển nhiên anh cũng không định ngăn cản cô.

Cô đứng trước mặt anh, đưa tay muốn chạm vào cánh tay phải của anh, anh cũng kệ cô mà chỉ cười với cô một cách thích thú.

Cơ bắp của anh dường như có vẻ rắn chắc hơn, các đường vân cơ bắp trên cánh tay sâu và rõ ràng hơn, không giống giả.

“Không cần nghiên cứu.” Anh cười, như mỉa mai: “Là thật.” Không biết anh đang châm chọc cô hay chính mình.

Cô cau mày, hỏi: “Sao tự nhiên anh lại đi xăm vậy?"

Là phù hợp với vai diễn mới sao? Hay là thỏa mãn đam mê?

Cô thật sự không hiểu vì sao Chu Kỳ Lạc hôm nay lại khác trước như vậy.

Anh ấy… Thật sự là Chu Kỳ Lạc sao?

Bàn tay to lớn của Chu Kỳ Lạc phủ lên má cô, dùng lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng xoa làn da mềm mại của cô. Anh im lặng, không định trả lời. Nhưng cuối cùng dường như anh nghĩ đến điều thú vị gì đó, thay đổi quyết định.

Tay anh rời đi, chống lên tay ghế sô pha, nghiêng đầu cười xấu xa với cô. Giống ác quỷ với khuôn mặt quyến rũ trong truyền thuyết, con người biết rõ nguy hiểm nhưng lại không nhịn được mà bị cám dỗ.

Anh nói: “Em ngồi lên, anh sẽ nói cho em biết.”