Chương 7

"Làm gì có...."

"Cô Giang, tiết mục sau là của cô, cô chuẩn bị đi ạ."

Nhân viên đột nhiên tới gọi tôi.

Tôi vội đáp, phất tay áo rồi gọi những người biểu diễn cùng đi chuẩn bị.

Vừa mới bước lên sân khấu đã nghe thấy xung quanh xì xào.

"Ai vậy, sao lại hát Kinh Hí ở đây?"

(Kinh Hí hay còn gọi là Kinh Kịch là một thể loại ca kịch của Trung Quốc, hình thành và phát triển mạnh mẽ dưới thời vua Càn Long.)

"Chắc là nhét tiền để được biểu diễn rồi."

Dưới sân khấu bỗng vang lên tiếng vỗ tay, ánh mắt tôi không kìm được bị Thẩm Tiêu thu hút.

Anh cởϊ áσ khoác mặc bộ vest màu đen, hai tay thả lỏng đặt lên tay dựa của ghế, nhẹ nhàng vỗ tay.

Thấy Thẩm Tiêu vỗ tay, dù mọi người xung quanh không hiểu gì cũng vỗ tay theo.

Ca khúc được chọn hôm nay là "Ngọc Đường Xuân", muốn hát toàn bộ vở kịch phải mất hai tiếng, nên tôi chỉ chọn đoạn cuối cùng tên là "Đoàn viên".

Vở kịch này cũng là do bên sự kiện chỉ định, tình cờ là tôi biết hát.

Tên vở kịch này nói ngắn gọn là gương vỡ lại lành, lời thoại khá dễ. Trong quá trình hát, tôi phát hiện những người ngồi bên dưới lúc nãy còn khó hiểu hình như đã lắng nghe.

Thậm chí sau đoạn hí, tiếng vỗ tay bên dưới càng to hơn, lòng tôi thấy thoải mái hơn nhiều.

Chuyến đi này, hi vọng của tôi không vô ích.

Vài phút kết thúc, tôi trở lại hậu trường tháo đồ trang sức.

Vừa ngồi xuống đã có người đến đưa hoa.

Sự kiện này còn chưa công khai, chắc không phải do fan đưa.

"Không cần đoán, trợ lý của Thẩm Tiêu đưa đấy." Đỗ Lam nhét hoa vào tay tôi, "Hoa hướng dương, chuẩn cái cô thích luôn. Thế mà còn nói không có ý với cô?"

"Nhưng chuyện em thích hoa hướng dương không phải bí mật gì mà." Tôi cởi trang phục biểu diễn trên người, méo miệng nói.

Là nhân vật của công chúng, sở thích đương nhiên là điều công khai.

Nhân viên trang điểm bận rộn cả buổi mới tẩy hết lớp trang điểm trên mặt tôi đi được.

Vừa tẩy trang xong, tôi đã bị Đỗ Lam kéo lại, "Đi thôi, trả cô lại về cho chủ, hôm khác nhớ kể hết chuyện cũ cho chị nghe."

"Không cần hôm khác, hôm nay đi." Nói xong, tôi lén lút đi ra sau sân khấu, nhòm ngó bóng dáng Thẩm Tiêu, "Em nói này, em đã đặt sẵn vé máy bay rồi, chúng ta nhanh chóng về thành phố Hàng thôi."

"Đang tìm tôi à? Muốn đưa tôi về thành phố Hàng?" Giọng nói bình thản vang lên sau lưng tôi.

Còn Đỗ Lam đã lùi ra xa mấy bước, "Sao anh Thẩm lại tới đây? Tôi đã nói sẽ dẫn Yêu Yêu lên xe anh mà."