Chương 5

Lần đầu tôi gặp Thẩm Tiêu là khi tới khoa cấp cứu ở bệnh viện.

Vụ tai nạn giao thông hàng loạt khiến nhiều người tử vong.

Bệnh viện bận rộn suốt buổi trưa, đến tối mới có thời gian nghỉ ngơi.

Các y tá bác sĩ tập trung ăn tối cùng nhau.

Mà Thẩm Tiêu thì đang nắm tay một ngươi đàn ông bị xe đâm đến biến dạng, xương tay bị trật, tay còn lại thì cầm vòng Phật tụng kinh.

"Lần này nhiều người chết như vậy, chắc bác sĩ Thẩm lại tới miếu sống một thời gian đúng không?"

"Đúng vậy, mọi người đoán xem, bác sĩ Thẩm đã từng yêu ai chưa?"

"Chưa. Nghe nói bác sĩ Thẩm không có du͙© vọиɠ chứ đừng nói là có phụ nữ. Anh ấy làm bác sĩ là vì muốn cứu người đó."

"Nếu không phải vì bà nội ngăn cản thì chắc anh ấy đã xuất gia rồi đúng không?"

"Đúng vậy, hình như có lần trụ trì đã cạo đầu cho anh ấy, bà cụ mới chạy tới khóc lóc ngăn cản."

Niệm kinh xong, Thẩm Tiêu đi tới bàn các y tá đang ngồi.

"Bác sĩ Thẩm ăn cơm không, bọn tôi có gọi cơm cho anh này." Có y tá hỏi anh.

Anh nhìn thoáng qua hộp cơm, lắc đầu, "Không, hôm nay tôi ăn chay."

Lúc ấy tôi đã nghĩ, bác sĩ có tấm lòng nhân từ, mà Thẩm Tiêu lại có tấm lòng của Phật.

Cho nên khi nhà họ Thẩm tới tìm tôi, bảo tôi dụ dỗ anh phá giới, tôi đã từ chối ngay không thèm nghĩ ngợi.

"Bà Thẩm à, chắc là cháu...."

Chỉ là còn chưa nói hết, điện thoại của tôi đã reo lên, là y tá chăm sóc giường của mẹ tôi gọi tới.

"Cô Giang, tiền phẫu thuật cho mẹ cô cô đã gom đủ chưa? Vừa rồi bác sĩ lại thông báo bệnh tình của mẹ cô đang dần trở nên nguy kịch, đã là lần thứ ba rồi.... Hơn nữa cũng không cơ nhiều thận thích hợp, nếu lần này không phẫu thuật thì không còn cơ hội khác đâu."

Tôi dựa vào tường, nước mắt lăn xuống.

Bà cụ Thẩm tới gần tôi, "Cô Giang, nếu cô không đồng ý thì tôi đi tìm người khác vậy."

"Cháu đồng ý." Tôi lau nước mắt đứng dậy, "Cháu đồng ý với mọi người. Nhưng mong mọi người nhanh chóng đưa tiền cho cháu."

"Cô Giang, chỉ cần cô thành công ngăn cản nó tới chùa một lần, chúng tôi sẽ coi như cô thành công."

"Được."

Điểm đến đầu tiên là ở bệnh viện, tôi tìm anh khám.

Tôi ôm ngực, run rẩy bước vào phòng, "Bác sĩ Thẩm, ngực tôi đau quá, anh khám cho tôi xem tôi bị sao được không?"

Khoảnh khắc ống nghe chạm vào ngực tôi, tôi sợ đến phát run.

"Không có gì bất thường, chắc là do ảnh hưởng từ tâm lý thôi."

"Nhưng mà khó chịu lắm á ~" Tôi đột nhiên nắm lấy tay anh đang định rút về, "Bác sĩ Thẩm, anh nghe kỹ lại xem ~"