Lưu thị vừa tức vừa hận, Phương Phỉ đúng là cái đồ kiến thức hạn hẹp, đến cả trâm hoa của Thịnh Hề Nhan cũng dám trộm.
Bà quyết định thật nhanh nói: “Là nha đầu Phương Phỉ kia bị ma quỷ ám rồi!”
Vẻ mặt bà áy náy nói với Thịnh Hưng An: “Lão gia, thϊếp thân nhất thời hồ đồ, vậy mà không nhìn ra Phương Phỉ chẳng những trộm trâm hoa của Nhan Tỷ nhi mà lại còn muốn trả đũa, ài, đều là sai lầm của thϊếp thân.”
Bà có thể co được dãn được, rất thẳng thắn nhận sai.
Mặt mũi Thịnh Hưng An đen lại, tiện tay ném nửa chiếc trâm hoa đã bị đốt thành cháy đen lên trên án thư.
Phanh.
Phương Phỉ bị dọa đến mức bả vai run lên một cái, đầu cúi đã thấp lại càng thấp hơn, ánh mắt không ngừng dao động.
Nàng ta không tính là người thông minh, nhưng lúc này cũng đã suy nghĩ lại thật cẩn thận rồi.
Ngày hôm qua lúc Thịnh Hề Nhan đem cây trâm hoa này thưởng cho nàng ta, nàng ta kỳ thật còn có chút tự đắc, cảm thấy Thịnh Hề Nhan cũng chỉ có thể như vậy, ngay cả đồ trang sức mình lén đổi nàng cũng không biết.
Không nghĩ tới, nàng lại đào cho nàng ta một cái hố thật to. . .
Phương Phỉ không dám ngẩng đầu, dựa lời Lưu thị mang theo thanh âm nức nở run rẩy nói: “Nô tỳ biết sai rồi, cầu phu nhân trách phạt.” Một bên vừa khóc vừa dùng sức dập đầu, không đến vài cái, trên trán liền nổi lên một mảnh hồng.
Lưu thị không khỏi lộ vẻ mặt không đành lòng.
Tôn ma ma là cánh tay trái đắc lực của bà, Phương Phỉ xưa nay cũng luôn trung thành tận tâm, bà vẫn muốn dùng hết sức để bảo vệ.
Lưu thị để ý sắc mặt Thịnh Hưng An, thăm dò nói: “Như vậy đi, Nhan Tỷ nhi, niệm tình Phương Phỉ cũng đã từng hầu hạ con một thời gian, liền phạt Phương Phỉ nửa năm tiền tiêu vặt được không.”
Thịnh Hưng An gật đầu, cảm thấy như vậy cũng không khác gì nhiều.
Bả vai căng cứng của Phương Phỉ thả lỏng hơn một tí, toàn thân vô lực cơ hồ sắp ngã quỵ xuống đất.
Nàng ta tranh thủ thời gian lại dập đầu thêm vài cái, nhưng ngay lúc đó thanh âm của Thịnh Hề Nhan giống như là bùa đòi mạng vang lên: “Không chỉ là trâm hoa.”
Nàng lắc đầu, lộ ra vẻ mặt mình là người vô tội nói: “Phụ thân, mẫu thân, trong hộp đồ trang sức của nữ nhi, vẫn còn thiếu một cây trâm thúy tường vân, kim trâm hoa đinh hương, cây trâm khảm hoa sen ngọc thạch. . .” Thịnh Hề Nhan liệt kê từng cái một, nhiều vô số kể chừng sáu đến bảy loại trâm. “Còn có sổ sách trong viện của con, cũng không hề rõ ràng.”
Sắc mặt Phương Phỉ vừa xanh vừa trắng, Thịnh Hề Nhan nói những thứ này nàng ta đương nhiên nhớ rõ, tất cả đều là nàng ta trộm lấy.
Nàng ta cũng biết chừng mực, những đồ quá mức quý trọng sẽ không dám động đến, chỉ trộm lấy một vài món đồ Thịnh Hề Nhan nhiều năm không dùng đến, cũng không đáng bao nhiêu bạc. Sợ sẽ bị phát hiện, nàng ta còn đặc biệt tìm thợ mộc đến mô phỏng lại giống y như đúc thay vào, Thịnh Hề Nhan vậy mà keo kiệt như vậy, đến những thứ này cũng muốn tính toán chi li!
Sự tình trâm hoa thật vất vả cuối cùng cũng có thể chấm dứt rồi, Thịnh Hề Nhan lại vẫn hùng hổ dọa người, không chịu buông tha nàng ta.
Nàng ta càng nghĩ càng thấy ủy khuất, mím chặt môi, nước mắt ngăn không được rơi xuống.
Thịnh Hưng An liếc xéo Lưu thị một cái, mặt trầm như nước.
Ở bên trong nhà chính không khí im lặng bao phủ, bọn hạ nhân mỗi người đều câm như hến, ngay đến cả Tôn ma ma cũng không dám phát ra thanh âm, trong lòng bà loạn thành một đoàn, đại cô nương từ trước cho tới bây giờ tính tình đều dịu dàng, hôm nay uống lộn thuốc hay sao, nói phát tác liền phát tác!
Sắc mặt Lưu thị hết xanh lại trắng, bà có thể hoàn toàn xác định, đây là ván cờ mà Thịnh Hề Nhan đã bố trí.
Thịnh Hề Nhan khẳng định sớm đã biết rõ Phương Phỉ bí mật trộm lấy đồ trang sức của nàng lại ẩn nhẫn không nói, cho tới hôm nay mới một hơi nói ra.
Tâm kế này quả thực quá sâu!
Lưu thị nắm chặt khăn, cười khan nói: “Lão gia, nha đầu Phương Phỉ kia cũng là khi dễ Nhan Tỷ nhi tính tình tốt mới dám làm càn như thế.”
Ý của bà chính là Thịnh Hề Nhan không biết quản thúc hạ nhân, mới có thể dạy ra được nha hoàn coi trời bằng vung như vậy.
Loại lời nói trong bọc bông có giấu kim này, Thịnh Hề Nhan đương nhiên nghe hiểu được, cũng sảng khoái chấp nhận: “Mẫu thân giáo huấn đúng, đúng là nữ nhi không biết quản thúc hạ nhân, dung túng Phương Phỉ. Cho nên, nữ nhi quyết định rút kinh nghiệm xương máu, lấy nửa cây trâm hoa này đi đến Kinh Triệu phủ gõ một cái trống kêu oan.”
“Không thể!” Thịnh Hưng An ngay lập tức cắt đứt lời nàng, thô bạo mà chỉ vào cái mũi Lưu thị mắng: “Chính nàng không dạy dỗ hạ nhân cho tốt, lại còn chĩa ngược lại vào người Nhan Tỷ nhi?!”
Lưu thị bị dọa đến bả vai run lên, tiếng tim đập bang bang quanh quẩn bên tai, dường như sắp nhảy ra ngoài.
Bà đã gả vào Thịnh gia được sáu năm, tự nhận mình cũng có vài phần hiểu rõ về tính tình của Thịnh Hưng An.
Bề ngoài, ông cư xử như là sĩ phu đương thời, chưa bao giờ quan tâm đến công việc của nội viện, nói nghe cho hay thì là tin tưởng bà, đưa tất cả người và việc bên trong phủ giao cho bà quản giáo, nhưng kỳ thật chỉ là cho bà một chút mặt mũi, ông có thể bởi vì Hứa gia nhiều thế hệ làm nghề y mà chán ghét vợ cả Hứa thị, ghét đến mức đối xử với nữ nhi ruột cũng không có vài phần yêu thương, nhưng lại bởi vì bà xuất thân thư hương môn đệ, liền đối với bà có chút kính trọng.
Phương Phỉ bất kính với Thịnh Hề Nhan, thậm chí trộm lấy cây trâm hoa gì đấy, Thịnh Hưng An sẽ không quá để ý, để bà tự định đoạt hình phạt thì cũng thôi đi.
Nhưng nếu để cho Thịnh Hề Nhan đem chuyện gièm pha trong phủ báo đến chỗ quan phủ, cũng đủ để cho trên mặt Thịnh Hưng An không còn ánh sáng, đây quả thực là bắt được chỗ đau của Thịnh Hưng An.
Thịnh Hề Nhan đang cầm nửa cây trâm hoa kia, lúc bắt gặp ánh mắt Lưu thị nhìn qua còn cố ý cười tủm tỉm mà giơ cây trâm hoa lên cho bà xem.
Lưu thị gắt gao cắn chặt răng, nếu không phải bị Thịnh Hề Nhan nắm đằng chuôi, bà há có thể rơi vào cái loại hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan như bây giờ.
Bây giờ lựa chọn duy nhất chỉ có thể là từ bỏ Phương Phỉ.
Bà thiếu chút phun ra một ngụm máu già, trên mặt vẫn phải duy trì bộ dáng hiền thục tươi cười, nói: “Lão gia, ngài nói đúng, đúng là thϊếp thân không có để ý quản lý tốt hạ nhân, mới khiến cho tiện nô tỳ Phương Phỉ này ăn gan hùm mật gấu khi dễ chủ tử, thϊếp thân có sai.”
Thời điểm nói xong bốn chữ cuối cùng, bà cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi.
“Phương Phỉ đến đồ vật của chủ tử cũng dám trộm, tội không thể tha, theo như gia quy, nên đánh lên hai mươi trượng, lại. . .” Vốn muốn nói bán đi, nhưng nghĩ đến Thịnh Hưng An chắc chắn sẽ không để cho Phương Phỉ bị bán ra bên ngoài nói lung tung, liền đổi lời nói: “Đuổi ra khỏi phủ đi!”
“Những trang sức mà Nhan Tỷ nhi bị mất sẽ do thϊếp thân toàn bộ bổ sung, cũng coi như đền bù sự sơ xuất của thϊếp thân.”
Phương Phỉ bị dọa đến toát một thân mồ hôi lạnh, bây giờ đang là giữa mùa hè nhưng trong tim nàng ta lạnh như băng, từ đỉnh đầu đến gót bàn chân.
“Đuổi ra khỏi phủ đi” đương nhiên không phải là giống như văn tự bán mình, được trả tự do, mà là sẽ được đưa đến thôn trang làm việc, từ nay về sau không còn lối thoát.
Nàng ta đã sắp mười sáu tuổi rồi, chỉ cần đợi một hai năm nữa chắc chắn sẽ bị bán cho một gã sai vặt lung tung. Cho dù là bây giờ bán nàng ta, với dung mạo cùng tư thái này, nói không chừng còn sẽ có tiền đồ rất tốt!
“Phu nhân.” Sắc mặt Phương Phỉ trắng bệch, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ, nước mắt nước mũi lem luốc thành một đoàn, vết đỏ trên trán cũng càng thêm dữ tợn khó coi, “Nô tỳ biết sai rồi, xin người tạm tha cho nô tỳ, nô tỳ về sau cũng không dám nữa!”
Lưu thị cẩn thận từng li từng tí mà hỏi thăm: “Lão gia, ngài xem, xử trí như vậy có được không?”
Thịnh Hưng An gật đầu một cái, xem như đồng ý.
Lưu thị tranh thủ thời gian đưa mắt liếc qua một cái, Tôn ma ma đi ra ngoài gọi hai bà tử thô sử tới, lôi Phương Phỉ xuống. Tôn ma ma cũng sợ nếu tiếp tục làm loạn, Phương Phỉ sẽ nổi điên mà nói ra hết tất cả mọi chuyện.
“Phu nhân, nô tỳ không dám, không dám. . .” Phương Phỉ tê tâm phế liệt mà gào khóc, phảng phất bị ủy khuất to lớn, cho đến khi thanh âm dần dần nhỏ đi.
Lưu thị giơ tay áo lau mồ hôi lạnh, đúng lúc này, Thịnh Hề Nhan lại vừa cười vừa nói: “Đúng rồi, mẫu thân, người vừa rồi hình như nói, đã chọn cho cho nữ nhi mấy người thị tì?”
Lưu thị khẽ giật mình, lúc này mới nhớ tới, bà vốn là muốn cùng nàng nói chuyện này đấy, nhưng lúc đó không phải là nàng cũng không có tiếp lời sao! Bây giờ lại nhắc tới, sẽ không phải lại tìm thêm một người thiêu thân nữa chứ?!
Đầu ngón tay cầm khăn của Lưu thị có chút trở nên trắng bệch, bà quả thực sợ Thịnh Hề Nhan rồi.
Thịnh Hề Nhan khẽ nhếch môi, nghiêm túc nói: “Nữ nhi cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu như thị tì mẫu thân chọn đều giống như Phương Phỉ, con thật sự sợ gả ra ngoài rồi, cũng không thể lúc nào cũng hồi phủ để tìm người làm chủ đúng không? Đến lúc đó, sợ là cũng chỉ có thể bẩm báo quan phủ. Người nói có đúng không?”
Một cô nương còn chưa lấy chồng, luôn mồm cứ “gả ra ngoài”, nàng còn có chút mặt mũi nào hay không?!
Lưu thị kìm nén bực bội, giả cười nói: “Làm sao có thể, những thị tì ta chọn cho con. . .”
Thịnh Hề Nhan giống như cười mà không phải cười, lại sờ lên mấy hoa văn trên nửa cây trâm hoa kia, ngón tay trắng nõn như ngọc, trông rất đẹp mắt.
“Đã đủ rồi.” Thịnh Hưng An âm thanh lạnh lùng nói: “Nhan Tỷ nhi, thị tì tự ngươi đi chọn. Ngươi chọn trúng ai thì đến nói với mẫu thân của ngươi rồi cầm văn tự bán mình là được. Nếu trong phủ không có người ngươi hợp ý đấy, thì lại để cho mẫu thân của ngươi gọi vài người đến!”
Lưu thị mở to hai mắt, lời còn chưa nói xong đã nghẹn ở trong cổ họng, lên không được xuống không xong.
Phương Phỉ phế rồi, nếu đến cả thị tì cũng không sắp xếp vào được thì đợi đến lúc sau khi Thịnh Hề Nhan gả ra ngoài, chẳng phải sẽ triệt để nhảy ra khỏi lòng bàn tay của bà rồi sao?!
“Lão gia!” Lưu thị vẫn muốn tranh cãi một chút lại phát hiện nụ cười trên mặt dường như cứng lại: “Nhan Tỷ nhi làm sao hiểu được chọn người như thế nào, nếu không trước tiên thϊếp thân chọn lọc cho nàng một vòng rồi sau đấy để nàng tự tuyển. . .”
“Không cần.” Thịnh Hưng An không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, không hề che dấu chán ghét. “Việc ngày hôm nay nàng vẫn chưa thấy đủ khó coi sao?!”
Thịnh Hề Nhan những lời kia, Thịnh Hưng An đương nhiên nghe hiểu được, nàng cầm lấy cái cây trâm hoa kia làm tay cầm, lại kéo cả Trấn Bắc vương phủ ra, chính là không muốn nhà mẹ đẻ nhúng tay vào thị tì của nàng mà thôi, vậy thì cứ để tự nó chọn là được rồi. Người là do nó chọn, sau này có vấn đề gì, về sau cũng không trách được người khác!
Thịnh Hưng An hiển nhiên còn chưa nguôi giận, lại chỉ về Lưu thị mắng: “Còn nàng nữa, nhà này nếu nàng quản không tốt, thì để cho Trịnh di nương giúp đỡ nàng cùng quản đi!”
Mặt Lưu thị đỏ bừng, lại để cho một di nương “Giúp đỡ” bà quản gia, người làm đương gia chủ mẫu như bà có xấu hổ hay không?!
Bà che ngực, đang muốn nói đôi lời dỗ dành ông, Thịnh Hề Nhan lại ló khuôn mặt nhỏ nhắn ra, lo lắng lo lắng nói: “Thì ra mẫu thân bận rộn như vậy.”
Nàng đột nhiên nói lời này, lại khiến Lưu thị chợt cảm thấy khẳng định không có chuyện gì tốt, tuyệt đối không phải muốn quan tâm bà.
Quả nhiên, kế tiếp, Thịnh Hề Nhan săn sóc nói: “Vậy thì mẫu thân cứ sớm đem đồ cưới của con đưa qua cho con quản lý đi, con có rất nhiều thời gian để xử lý. Bằng không thì, hôn kỳ định xuống gấp gáp, mẫu thân vừa bận việc sổ sách, lại vừa thay con chuẩn bị đồ cưới, lại còn chủ trì cả việc bếp núc, sợ là sẽ phải bận không ngóc đầu lên nổi.” Nàng một bộ dáng hiếu thuận lo lắng cho Lưu thị.
Lúc Lưu thị gả vào phủ, Thịnh Hề Nhan mới hơn tám tuổi, Thịnh Hưng An chán ghét Hứa thị, cũng không thèm diễn bộ mặt giả với Thịnh Hề Nhan, chỉ bề ngoài nàng không làm ra chuyện gì, ông cũng không hỏi nhiều thêm nửa câu.
Thịnh Hề Nhan gần đây nghe lời, cũng không dám làm chuyện gì náo loạn, nhưng hôm nay vừa xảy ra chuyện này đã triệt để phá vỡ dáng vẻ ngây thơ của nàng.
Thịnh Hề Nhan những năm này đến cùng đã che giấu bao nhiêu sâu?!
Hôm nay cả bàn cờ này đều là nước đi dẫn đến thua cuộc của bà.