Chương 7: Sẽ không lại nghẹn khuất

Thịnh Hưng An lạnh lùng mà lườm Lưu thị một cái, mở miệng đáp ứng.

Giải quyết dứt khoát.

Trong lòng Lưu thị nghẹn một búng máu thiếu chút nữa phun ra, bà dùng sức nuốt từng ngụm nước bọt, vị tanh ngọt nồng nặc tràn đầy trong cổ họng.

Bàn tay trắng nõn của bà gắt gao nắm chặt vào mép bàn, đầu ngón tay trắng bệch, thật vất vả mới miễn cưỡng ổn định để không ngã xuống.

Thịnh Hưng An liên tiếp uống mấy chén trà, trên mặt lúc trắng lúc xanh, l*иg ngực phập phồng liên tục.

Chỉ có mỗi tâm tình của Thịnh Hề Nhan rất tốt, hài lòng mà đặt nửa cây trâm hoa lên trên bàn trà, dùng ngón tay mảnh khảnh xoay tròn, trong mắt mang theo sự vui vẻ nhàn nhạt.

Thẳng đến khi có nha hoàn tiến đến bẩm báo: “Lão gia, phu nhân, Vĩnh Ninh Hầu cùng Vĩnh Ninh Hầu phu nhân đã tới.”

Thịnh Hưng An lấy lại bình tĩnh, ném cho Lưu thị một ánh mắt cảnh cáo, rồi nói: “Mời Hầu gia cùng phu nhân đi đến Chính Hi Đường.”

Thịnh Hưng An vô cùng sĩ diện, hôm nay đã chọc trúng vào chỗ đó rất nhiều lần nên Lưu thị cũng không dám lại dở trò gì, trên mặt cố nở nụ cười, vẫn không quên nói với Thịnh Hề Nhan: “Nhan Tỷ nhi, con cũng theo chúng ta đi. Thỉnh an Vĩnh Ninh Hầu cùng Vĩnh Ninh Hầu phu nhân một cái.”

Thịnh Hề Nhan tâm tình rất tốt, tiện tay lấy nửa cây trâm hoa bỏ vào trong tay áo.

Bởi vì Thái hậu đã ban hôn, hai nhà cũng không nói thêm gì nhiều, thuận lợi mà giải trừ hôn ước.

Khi thấy Thịnh Hưng An cầm lấy thϊếp canh của mình trong tay Vĩnh Ninh Hầu, Thịnh Hề Nhan khóe miệng cao cao mà vểnh lên, mắt hạnh xinh đẹp không chút nào che dấu sự tràn đầy vui sướиɠ ở bên trong.

Nàng đời này, rốt cục không cần có bất cứ quan hệ nào với Vĩnh Ninh Hầu phủ nữa!

Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nhịn không được cau mày lại.

Cho dù bà ta cũng không nhìn trúng một trưởng nữ có mẹ ruột đã mất như Thịnh Hề Nhan, nhưng mắt thấy nàng ghét bỏ hôn ước với nhi tử nhà bà ta như vậy, trong lòng vẫn rất là khó chịu.

Nếu không phải hôm nay là đến để từ hôn thì bà ta thật sự muốn hỏi xem Thịnh Hề Nhan có phải hay không mắt mù rồi, con bà ta có chỗ nào không tốt? Làm sao có thể kém cái thế tử Trấn Bắc vương đoản mệnh kia được?

“. . . Bản hầu cùng phu nhân cáo từ trước. Ngày khác sẽ lại mời Thịnh đại nhân ra ngoài uống một chén.”

“Hầu gia, thỉnh.”

Thịnh Hưng An tự mình đưa tiễn, đợi ra khỏi Chính Hi Đường, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân đưa mắt liếc Lưu thị ra ý một cái, hai người tụt lại phía sau vài bước, hàn huyên với nhau một hồi, nói rằng cho dù không thể trở thành thông gia thì sẽ vẫn có thể thường xuyên qua lại vân vân, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân đột nhiên chuyển đề tài, giảm thấp thanh âm nói: “Thịnh phu nhân, cái kiện đồ vật kia. . .”

Lưu thị: “. . .”

Lưu thị giật giật khóe miệng, nói: “Phu nhân cũng biết, nhà của chúng ta Nhan Tỷ nhi trước kia là do vị nào sinh ra, ai, cái này mẹ kế làm khó, có một số việc ta cũng thật sự không làm chủ được, bất quá, chuyện lúc trước đã nhận lời phu nhân, ta nhất định sẽ tận lực lo liệu.”

Nói thì nói rất nhiều, nhưng nửa điểm khả năng có thành thật được hay không thì không thể biết được, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nghe xong mà tâm trạng phập phồng không yên.

Tâm tình Lưu thị cũng không hề tốt, cũng chẳng muốn giải thích với bà ta, hai người không yên lòng mà đi tiếp.

Sau khi đưa tiễn vợ chồng Vĩnh Ninh Hầu, Thịnh Hưng An trở về Lễ bộ làm tiếp công việc.

Mặc dù đã giải trừ hôn ước với Vĩnh Ninh Hầu phủ rồi, nhưng liên tiếp ba ngày, Trấn Bắc vương phủ cũng không phái người tới cửa, thái độ khinh mạn lại khiến cho sắc mặt Thịnh Hưng An càng ngày càng khó coi, tính khí hễ chạm vào liền nổi nóng. Lưu thị nhỏ nhẹ mà vuốt ve an ủi, luôn sống trong sợ hãi, thậm chí Thịnh Hề Nhan còn cho người đưa tới vài “Giấy tờ hao tổn”, bà cũng nghiến răng đưa hết cho nàng, để cho Tôn ma ma tự mình đưa qua.

Hầu bao của Thịnh Hề Nhan trong thoáng chốc lại đầy làm cho nàng cười đến mặt mày cong cong.

Tôn ma ma chẳng những đưa bạc tới, còn lấy ra một cái chìa khóa, đưa cho Thịnh Hề Nhan: “Đây là phu nhân bảo nô tỳ đưa lại cho cô nương, là chìa khóa của nhà kho nguyên phu nhân để đồ cưới.”

“Làm phiền rồi.” Thịnh Hề Nhan nhận lấy cái chìa khóa, trong miệng thờ ơ nói: “Ma ma đưa cái chìa khóa thật đúng lúc. Ngoại tổ phụ năm đó cũng đã đưa ghi chép đồ cưới của mẫu thân cho ta, vừa vặn thừa dịp ngày gần đây có thời gian rảnh rỗi, trước tiên ta qua nhà kho sắp xếp lại một chút, ngày sau cũng có thể bớt lo phần đối chiếu sổ sách.”

Ghi chép đồ cưới của phu nhân ở Đại Vinh phu nhân có hai bản, một bản để ở nhà chồng, một bản để ở nhà mẹ đẻ.

Lúc Hứa thị qua đời, Thịnh Hề Nhan vẫn chưa tới tám tuổi, ghi chép đồ cưới cùng đồ cưới đều do Thịnh Hưng An bảo quản. Thịnh Hề Nhan phỏng đoán, Thịnh Hưng An đến đồ cưới còn có thể giao cho Lưu thị quản lý, ghi chép đồ cưới tám chín phần cũng sẽ rơi vào trong tay Lưu thị.

Hôm nay Tôn ma ma đưa chìa khóa nhà kho tới, lại không đưa cả ghi chép đồ cưới tới, cũng có chút ý vị sâu xa rồi.

Tôn ma ma nghe vậy, mặt mũi già nua có chút cứng đờ, ngượng ngập vừa cười vừa nói: “Vậy thì nô tỳ trở về phục mệnh với phu nhân.”

Những năm gần đây này, Lưu thị không dám bán của cải hay đồ cưới của Hứa thị để lấy tiền mặt, quản sự trong cửa hàng hay thôn trang đều là Hứa thị khi còn sống an bài, bà cũng không dám tùy tiện đổi, nhưng hàng năm đều lo cho tiền đồ trong phủ nên bà cũng không lo lắng nhiều như vậy, tham ô không ít trợ cấp của nhà mẹ nàng, lúc đầu bà vẫn còn hao tâm tổn trí che dấu trên mặt ngoài, nhưng là về sau, thấy Thịnh Hưng An hoàn toàn mặc kệ, lá gan của bà cũng càng lúc càng lớn, những khoản dùng càng ngày càng nhiều, quả thực là trăm ngàn chỗ hở.

Vốn là Thịnh Hề Nhan sẽ gả đến Vĩnh Ninh Hầu phủ.

Lưu thị cùng Vĩnh Ninh Hầu phu nhân sớm đã có ăn ý, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân muốn một vài đồ đạc trong đống đồ cưới của Hứa thị. Đổi lạ, bà ta cũng đã nhận lời sẽ xóa bỏ hết sổ sách ghi nợ, những sản nghiệp kia về sau sẽ có năm phần cho Lưu thị. Vĩnh Ninh Hầu phu nhân là mẹ chồng của Thịnh Hề Nhan, Thịnh Hề Nhan muốn có chỗ đứng để sinh sống ở nhà chồng, tất nhiên phải nghe lời bà ta. Cho nên, Lưu thị nửa điểm cũng không sợ.

Chẳng ai ngờ rằng, tình thế bây giờ nói thay đổi liền thay đổi, chẳng những không thể nhét những thị tì đã sớm chuẩn bị tốt vào bên cạnh nàng mà còn để cho Thịnh Hề Nhan bắt được đằng chuôi, khiến cho Lưu thị không dám đem sổ sách trăm ngàn chỗ hở này lấy ra.

Lưu thị cùng Tôn ma ma sứt đầu mẻ trán thương lượng ba ngày, mới đến mượn lại cái chìa khóa để dò xét xem Thịnh Hề Nhan đến cùng có biết Hứa thị cụ thể có bao nhiêu đồ cưới hay không. Nhưng Thịnh Hề Nhan giống như là đoán được tâm tư của hai người, không e dè mà thừa nhận trong tay của nàng còn có một bản ghi chép đồ cưới nguyên vẹn!

Việc này cũng không dễ xử lý nữa rồi. . .

Khuôn mặt tươi cười của Tôn ma ma sắp không duy trì nổi nữa, vội vàng nói: “Cô nương chậm rãi lo liệu, nô tỳ cáo lui trước.”

Tích Quy đưa Tôn ma ma đi ra ngoài.

Thịnh Hề Nhan buông cái chìa khóa xuống, khóe miệng mím thành một đường thẳng.

Ở kiếp trước, Thịnh gia vô luận đối đãi như thế nào với nàng, nàng đều nhịn. Nàng một mực tự nói với mình, đợi đến khi cập kê, sau khi đến Vĩnh Ninh Hầu phủ nàng sẽ có gia đình rồi, thật không ngờ, ở đâu cũng đều không phải là chỗ dung thân của nàng.

Ngày đầu tiên nàng tiến vào Vĩnh Ninh Hầu phủ, đã bị vây ở trong sân, nửa bước khó đi.

Nàng từ nhỏ đến khi trở thành khuê các đã được dạy là nữ tử nên “nhàn nhã trong sáng”, “mềm mại cung kính”, ở kiếp trước nàng làm được, nhưng nàng không có một ngày trôi qua hạnh phúc.

Nếu như thế, nàng vì cái gì còn phải lại một lần nữa ủy khuất chính mình?

Trời cao đã để cho nàng sống lại cả một đời, nàng tuyệt đối sẽ không lại để cho bản thân sống nghẹn khuất nữa.

Thịnh Hề Nhan dường như buông xuống được trùng trùng điệp điệp gông xiềng, mắt hạnh đen nhánh sáng ngời như ngôi sao.

Tích Quy tiễn đưa Tôn ma ma xong, lúc đẩy cửa lúc tiến vào thì thấy Thịnh Hề Nhan đang đứng ở trước thư án, trải một giấy Tuyên Thành ra viết chữ, một ngang một dọc, một nét một nét, bút lông dính đầy mực nước, không nhanh không chậm mà rơi xuống trên giấy.

Ở dưới giấy Tuyên Thành là một bảng chữ mẫu Chung Diêu, Thịnh Hề Nhan trên mặt tập trung tinh thần, khóe môi hơi vểnh, thả lỏng khuôn mặt, tất cả đều lộ ra một cảm giác thoải mái khó tả.

Tích Quy không quấy rầy nàng, yên tĩnh mà đi qua, giúp nàng mài mực.

Sau khi viết xong một tờ, Thịnh Hề Nhan cẩn thận nhìn kỹ một hồi, liền bỏ sang chỗ khác trên án thư, lại trải một trang giấy mới.

Lúc này đây, nàng không có viết bảng chữ mẫu nữa, mà là viết xuống bốn chữ “Trấn Bắc vương phủ”, trên mặt lộ vẻ trầm ngâm.

Con cháu Sở gia Trấn Bắc vương phủ đơn bạc, trăm năm qua, có vô số con cháu ở dòng chính cùng những chi khác chết trận trên chiến trường ở biên giới phía Bắc.

Đến thế hệ này của lão Trấn Bắc vương, cũng chỉ còn lại có hai huynh muội. Lão Trấn Bắc vương trước kia trên chiến trường thân thể bị thương, dưới gối chỉ có một nữ là Tịnh Nhạc quận chúa. Tiên đế cảm niệm Trấn Bắc vương phủ một nhà đổ máu cho Đại Vinh, không có miễn cưỡng lão Trấn Bắc vương nhận nuôi con thừa tự, mà là đồng ý cho Tịnh Nhạc quận chúa kén rể, về sau sinh ra Sở Nguyên Thần.

Theo lý thuyết, Sở Nguyên Thần hẳn là Trấn Bắc vương thế tôn, nhưng lão Trấn Bắc vương cũng không biết nghĩ như thế nào lại thỉnh hoàng đế phong hắn làm thế tử, tiên đế hết lần này tới lần khác lại đồng ý rồi, vì vậy, cứ như vậy mà có danh xưng này.

Bốn năm trước, Bắc Yến dốc toàn bộ sức lực của quốc gia, tập kích biên giới phía Bắc, khí thế hung hăng, lão Trấn Bắc vương dùng thân hi sinh cho tổ quốc.

Lúc ấy, Sở Nguyên Thần bất quá mới mười sáu tuổi, đã lấy sức một người quản lý toàn bộ quân ở biên giới phía Bắc, tử thủ ở biên giới Đại Vinh.

Một trận đánh đến hơn bốn năm, thẳng đến tận tháng tư năm nay, Sở Nguyên Thần rốt cục đánh cho đại quân Bắc Yến đại bại, gϊếŧ chết nguyên soái Bắc Yến, đại quân Bắc Yến thương vong nghiêm trọng, quăng mũ cởi bỏ áo giáp. Trước khi hắn mất tích, còn liên tiếp hạ gục bảy thành của Bắc Yến.

Sở Nguyên Thần hôm nay không rõ sống chết, Trấn Bắc vương phủ trong thời gian ngắn khẳng định không có có tâm tư chú ý đến việc hôn sự Thái hậu đột nhiên ban cho này.

Thịnh Hề Nhan vẫn còn nhớ rõ trong bản “Tiểu thuyết” kia viết rằng thế tử Trấn Bắc vương đã chết trên chiến trường Bắc yến.

Sau khi thế tử Trấn Bắc vương chết, Trấn Bắc vương phủ trong vòng năm năm ngắn ngủn triệt để suy sụp, từ đó về sau, triều đại Đại Vinh rơi vào tình trạng thảm khốc, chẳng những Bắc Yến ngóc đầu trở lại, liên tiếp tàn sát mấy thành mà man di xung quanh cũng bắt đầu rục rịch. . .

Thịnh Hề Nhan tiện tay viết bốn chữ “Trấn Bắc vương phủ” lên trên giấy Tuyên Thành rồi lại vo thành một nắm, lại viết tiếp bảng chữ mẫu, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Tích Quy, ngươi ngày mai theo ta xuất phủ một chuyến.”

Tích Quy giật mình, mỉm cười mà lên tiếng “Vâng”.

Phong tục dân gian của triều đại Đại Vinh so với tiền triều mở rộng hơn, cho dù là gia tộc quy củ nghiêm khắc như là Thịnh gia thì cũng chỉ cần đương gia chủ mẫu đáp ứng, tỷ muội các nàng hoàn toàn có thể ra ngoài đi đi lại lại.

Lưu thị đương nhiên là đồng ý, mấy ngày nay bà chỉnh lý sổ sách đến sứt đầu mẻ trán, đầu óc đều muốn nổ tung rồi, hận không thể tìm cho Thịnh Hề Nhan chút việc làm để đừng thúc quá gấp, nghe vậy không chút do dự đáp ứng, còn vừa cười vừa nói: “Để ta bảo Tôn ma ma thay con chuẩn bị xe ngựa, trên người có đủ bạc hay không? Nếu không đủ dùng, mua cái gì cứ để cho người đưa tới trong phủ, lại để cho người hầu tính phí. Con không cần vội vã trở về, buổi tối cũng không cần đến thỉnh an.”

Lưu thị đã nhận lời, Thịnh Hề Nhan liền thoải mái đi ra cửa.

Sau khi xe ngựa xuất phủ, thẳng đến khi đến trên phố Hoa, Thịnh Hề Nhan mới ra hiệu cho xe dừng lại, đứng ở đầu phố.

Trên mặt Thịnh Hề Nhan đeo một tấm sa che mặt, trước khi ra ngoài còn đặc biệt thay một chiếc váy lụa màu đỏ, hai búi tóc rủ xuống búi tóc, đeo một chiếc trâm hoa làm bằng ngọc trai màu bạc, nổi bật lên một đôi mắt hạnh càng thêm sáng ngời.

Nàng bước đi nhẹ nhàng, cảm thấy cái gì cũng đều thú vị, hận không thể mỗi cửa tiệm đều đi dạo qua một lần.

Nhưng cuối cùng, Thịnh Hề Nhan còn nhớ rõ mục đích ra ngoài, sau khi tùy tiện đi dạo trong chốc lát, liền ngồi xuống nghỉ chân ở quán trà bên đường, lại phân phó Tích Quy nói: “Ngươi đi đến Chu Gia Lão Phô ở phía trước mua cho ta hai túi bánh hoa táo.”

Chu Gia Lão Phô là cửa hàng điểm tâm có chút danh tiếng trong kinh thành, vừa rồi lúc Thịnh Hề Nhan đi ngang qua, trước cửa cửa hàng là một hàng chờ thật dài, lúc ấy nàng có chút không thể rời bước.

Tích Quy vừa đi, Thịnh Hề Nhan cho tiểu nhị một cái miếng bạc, cho hắn giữ chỗ riêng cho nàng.

Nàng ra khỏi quán trà, đi thẳng đến Bách Thảo Đường ở cuối phố.