Chương 26: Thiên lôi

Lưu thị trong đầu ong ong một tiếng, trống rỗng.

Vĩnh Ninh Hầu phu nhân đang đứng ngay cạnh Lưu thị mang ánh mắt né tránh, cố gắng giữ sự bình tĩnh trên khuôn mặt nhưng lại càng lộ ra vẻ chột dạ, bà ta vừa cười vừa nói: “Thịnh phu nhân, nếu như không còn việc gì nữa thì ta xin phép cáo từ trước, lần sau lại thỉnh phu nhân đến quý phủ uống trà vậy.”

Bà ta vừa nói xong, muốn vòng qua Thịnh Hề Nhan, nhưng Thịnh Hề Nhan đã kịp thời giơ tay lên, ở giữa không trung mà ngăn cản bà ta, nói: “Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, người của người có thể đi, nhưng là đồ đạc thì phải lưu lại.”

Nàng cười nhạt một tiếng, bên môi khẽ hiện lên hai chiếc má lúm đồng tiền, khuôn mặt xinh đẹp như hoa, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.

Vĩnh Ninh Hầu phu nhân hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, cứng miệng nói: “Thịnh đại cô nương, lời này của cô nương là có ý gì, bổn phu nhân chính là được mẫu thân của cô nương mời đến quý phủ chơi, cô nương chẳng nhẽ còn muốn ép ta ở lại hay sao, hừ, Thịnh phu nhân, quý phủ mấy người dạy dỗ quy củ như vậy sao?”

Bà ta nói xong liền hất cằm một cái, bày ra bộ dáng cao cao tại thượng.

Lưu thị lấy lại bình tĩnh, trong lòng bà chỉ mong ngàn vạn lần không thể bị vạch trần, cũng nói theo Vĩnh Ninh Hầu phu nhân: “Đúng vậy nha, Nhan Tỷ nhi, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân là tới làm khách của phủ chúng ta đấy.”

Tay của bà nắm chặt lấy chiếc khăn, lòng bàn tay nóng hổi, ướt đẫm mồ hôi.

Đuôi lông mày của Thịnh Hề Nhan nhếch lên, khóe mắt cũng có chút nâng lên, nhuệ khí bức người, bộc lộ sự sắc sảo.

Nàng giống như là nghe được một câu chuyện cười, chế nhạo nói: “Làm khách? Thú vị thật, khách nhà ai mà lại đi đến tận nhà kho vậy? Không phải là Thịnh gia của chúng ta suy tàn đến nỗi địa phương chiêu đãi khách cũng không còn nữa chứ?”

Thịnh Hề Nhan phất phất tay một cái, như là đang nhìn mấy người ngu ngốc: “Huống hồ, nếu là ta không nhớ lầm, trong phòng kho này chính là nơi để đồ cưới của mẫu thân ta.”

Vĩnh Ninh Hầu phu nhân khuôn mặt âm trầm.

Bà ta thật sự không ngờ tới, Lưu thị ngay cả một cái kế nữ cũng không quản lý nổi, thật sự là uổng phí nhiều năm làm đương gia chủ mẫu của Thịnh phủ! Quả thực vô năng.

“Làm càn.” Vĩnh Ninh Hầu phu nhân trợn mắt nhìn, thốt lên trách mắng, “Ngươi còn có hay không một điểm quy củ? Mẫu thân của ngươi còn ở nơi này, ngươi lại dám nói chuyện như vậy! Thịnh phu nhân, theo ta mà nói, người đối xử với người khác cũng quá nhân hậu rồi, nha đầu không có giáo dưỡng như này vốn phải nhận một chầu gia pháp, khiến cho nàng biết rõ ở trên nàng còn có phụ mẫu ở đó, không phải chỉ có một mình cô nương như nàng làm chủ.”

“Quy củ?” Thịnh Hề Nhan che môi khẽ cười, thanh âm lạnh hơn, “Vĩnh Ninh Hầu phu nhân lại giảng quy củ với ta sao? Không phải chính Vĩnh Ninh Hầu phủ mới là người không biết quy củ sao, ngoài mặt thì là tới làm khách trong nhà người khác nhưng thật ra là muốn nhân tiện trộm đồ đúng không?”

Nàng cố ý nhấn nặng chữ “trộm”, vừa mới nói xong, sắc mặt Vĩnh Ninh Hầu phu nhân càng khó coi, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

Nhìn khuôn mặt đáng ghét kia của Thịnh Hề Nhan, bà ta càng không khỏi nghĩ đến những ngày này phải chịu khổ của nhi tử, hận không thể hung hăng tát cho nàng một cái tát.

Nếu không phải Thịnh Hề Nhan làm ầm ĩ lên không ngớt, ngày đó nhi tử của bà ta như thế nào lại bị đội lính tuần tra Ngũ thành bắt đi?!

Vĩnh Ninh Hầu phu nhân bởi vì thân phận mình mà nhịn xuống, chỉ nói một câu: “Thịnh phu nhân!” Cũng liếc mắt ra ý cho bà một cái.

Chuyện này một khi bị vạch trần, đối với cả hai người bọn họ đều không có chỗ tốt. Lưu thị nếu vẫn còn một chút thông minh, nên lập tức dùng danh nghĩa ngỗ nghịch bất hiếu, đánh đòn phủ đầu, hoàn toàn ngăn nàng lại, nhận gia pháp, quỳ ở nhà thờ tổ, thu thập phục tùng bên người, nếu như mà Lưu thị không quả quyết như vậy, chẳng phải là chính là để cho Thịnh Hề Nhan nắm được nhược điểm sao.

Ở phủ thị lang cũng không phải là không có con vợ kế hay thứ nữ, Lưu thị như thế nào một điểm thủ đoạn cũng đều không có! Vĩnh Ninh Hầu phu nhân cảm giác mình đúng là quá xem trọng bà rồi.

Lưu thị trong lòng phát khổ, bà cũng muốn đè Thịnh Hề Nhan ở dưới chân, nhưng trong những ngày này, cách làm không chút nể mặt của Thịnh Hề Nhan khiến cho bà không khỏi sợ hơn ba phần.

“Nhan Tỷ nhi.” Lưu thị hắng giọng một cái, cười khan nói, “Vĩnh Ninh Hầu phu nhân thật sự là tới để làm khách đấy, ta... Ách, đúng rồi, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân rất thích đàn, ta nhớ ở đây có một cây đàn đã được làm xong của tỷ tỷ, liền muốn cho tặng cho phu nhân dùng. Làm việc mà lại không hỏi qua ý của con trước là do ta cân nhắc không chu toàn. Mẫu thân nhận tội với con.”

Lưu thị ăn nói khép nép như vậy, lại khiến cho lông mày Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nhăn lại. Nếu để Thịnh Hề Nhan rơi vào trong tay của bà ta, sao có thể cho phép nàng hung hăng càn quấy như vậy, thì ra là Lưu thị vô dụng!

“Thì ra là thế.” Thịnh Hề Nhan không đếm xỉa tới mà phủi ống tay áo, cặp môi đỏ mọng khẽ mở, “Vậy mẫu thân người có dám thề với trời hay không, nếu là người hoặc là Vĩnh Ninh Hầu phu nhân lấy trộm đồ vật mẫu thân của ta, sẽ bị ‘thiên lôi’, đánh, giữa, ban ngày’?”

Ánh mắt của nàng đảo qua trên hai người bọn họ, phảng phất đang nói: mấy người dám không?

Bả vai Lưu thị run lên một cái, ánh mắt dao động.

Tôn ma ma ba phải nói: “Đại cô nương, có chuyện gì thì sau đó người cùng phu nhân từ từ nói, bây giờ còn đang có khách ở đây này.”

Thịnh Hề Nhan che miệng cười khẽ, tiếng cười phiêu tán trong gió: “Đây là khách à? Ta còn tưởng là tặc nhân đây này.”

Vĩnh Ninh Hầu phu nhân rốt cuộc cũng nhịn không nổi nữa, từ khi bà ta sinh ra đến nay còn chưa từng chịu qua nhục nhã như vậy, bị người khác chỉ vào mặt mắng là tặc nhân! Làm sao bà ta còn có thể nhẫn nhịn!

Vĩnh Ninh Hầu phu nhân trầm giọng nói: “Thịnh đại cô nương, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, bổn phu nhân chưa từng cầm qua đồ đạc của mẫu thân ngươi.”

“Người dám thề sao?”

Vẫn là những lời này, Thịnh Hề Nhan tiến về phía trước một bước, đến gần phía Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, ánh mắt sắc bén sáng ngời khiến cho Vĩnh Ninh Hầu phu nhân không khỏi rút lui, nhưng bà ta lại lập tức cứng mồm nói: “Ta có gì không dám hay sao?”

Bà ta cười lạnh nói: “Bổn phu nhân đi được chính, đứng được thẳng. Hôm nay, nếu ta cầm một nửa kiện đồ vật của mẫu thân Hứa thị của ngươi, ta sẽ bị thiên lôi đánh xuống!”

Đương nhiên Vĩnh Ninh Hầu phu nhân tin thần quỷ, nếu không phải Thịnh Hề Nhan hùng hổ dọa người như vậy, bà ta cũng không dám hạ lời thề như thế.

Lời này vừa nói ra, bà ta vô thức mà dựa vào người Từ ma ma bên cạnh, ngón tay không tự giác mà dùng sức, bám lấy cánh tay ma ma cánh tay có chút đau nhức.

“Phu nhân.” Từ ma ma cũng cười nói, “Người xem, hôm nay trời trong xanh lắm.”

Hoàn toàn chính xác, bầu trời nắng ráo sáng sủa, ngoại trừ hơi nhiều mây thì không có một tia âm u, căn bản không có dấu hiệu của sét đánh!

Vĩnh Ninh Hầu phu nhân như trút được gánh nặng, trong lòng đắc ý, khóe miệng của bà ta liền vểnh lên, ngạo mạn nói: “Vậy thì bổn phu nhân đã có thể đi được rồi đúng không?”

Bà ta cảm thấy, ngay cả ông trời còn muốn đưa phần cơ duyên này cho bà ta, bằng không thì như thế nào lại lại để cho bà ta phát hiện sự kiện kia. Khối ngọc bội này ở trong tay Thịnh Hề Nhan bất quá chỉ là một khối ngọc bội bình thường, chỉ có đưa nó đến trong tay bà ta mới có thể thể hiện giá trị thực sự của nó!

Đầu của bà ta ngẩng cao lên, trâm cài tóc lưu tô trên đầu lắc lư ở hai bên má, để lộ ra một cái bóng nho nhỏ trên khuôn mặt của bà ta.

Vĩnh Ninh Hầu phu nhân cất bước muốn đi qua người Thịnh Hề Nhan, bà ta nghĩ kỹ, đợi sau khi trở về, đời này bà ta cũng sẽ không bao giờ bước vào Thịnh gia nữa. Những người này của Thịnh gia cũng không xứng qua lại cùng với bà ta, khuất nhục hôm nay phải chịu, sau này sẽ có một ngày bà ta trả lại hoàn toàn.

Thịnh Hề Nhan lại một lần nữa giơ tay ngăn cản bà ta.

Vĩnh Ninh Hầu phu nhân giận dữ, thanh âm nín nhịn từ cổ họng thoát ra: “Thịnh đại cô nương!”

Lưu thị cũng nói theo: “Nhan Tỷ nhi, con chớ hồ nháo.” Thanh âm của bà lại thêm vài phần độc ác, nói: “Nếu như để cho phụ thân con biết được con đối xử vô lý với Vĩnh Ninh Hầu phu nhân như vậy, đến ta cũng không giúp được con.”

“Không vội.” Thịnh Hề Nhan phất phất tay áo, nụ cười trên mặt kiều diễm như hoa, “Có lẽ là ông trời còn chưa chuẩn bị tốt.”

Nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời.

Lúc này, gió đã lớn hơn, thổi bay vài sợi tóc của nàng, nhụy hoa cùng trâm cài chập chờn trong gió, vào giữa trưa ngày hè mà cảm giác mát mẻ lại dần dần tăng lên.

Thời gian có lẽ không sai biệt lắm.

Vĩnh Ninh Hầu phu nhân khuôn mặt cực kỳ phẫn nộ, thấy Thịnh Hề Nhan vẫn không chịu nhường đường liền giơ tay đẩy nàng một cái, Lưu thị cũng liếc mắt với Tôn ma ma, để cho Tôn ma ma kéo Thịnh Hề Nhan ra.

Mà đúng lúc này, bầu trời vang lên thanh âm rầm rầm của sấm rền, mây dần dần nhiều lên.

Ngực của Vĩnh Ninh Hầu phu nhân như là bị ai hung hăng nhéo lấy, kinh ngạc mở to hai mắt mà nhìn.

Ầm ——

Ở giữa bầu trời quang đãng, một tia bạch quang chướng mắt từ trên cao đánh xuống, khiến sắc mặt kinh hãi của Vĩnh Ninh Hầu phu nhân càng thêm trắng bệch. Tay của bà ta run lên, chiếc khăn cũng vì mồ hôi trên tay mà trượt xuống dưới, bay bổng rồi rơi trên mặt đất.

“A —— ”

Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nhịn không được mà phát ra một tiếng kêu sợ hãi, bộ dáng giống như là đã gặp quỷ vậy.

Ầm ầm!!

Phía chân trời lại vang lên một đạo sấm sét, phảng phất như trực tiếp nổ tung bên tai.

Vĩnh Ninh Hầu phu nhân bị dọa đến nỗi toàn thân không thể động đậy, Từ ma ma tranh thủ thời gian đỡ bà ta, sắc mặt Từ ma ma cũng giống như vậy hết xanh rồi lại trắng, nếu không phải vẫn còn có một tia lý trí, sợ rằng sẽ trực tiếp quỳ xuống dập đầu với ông trời.

“Ai.” Thịnh Hề Nhan giả vờ giả vịt mà thở dài một hơi, “Ta đã nói đi, vừa rồi là ông trời còn chưa chuẩn bị tốt, bây giờ nhìn mà xem, không phải là chuẩn bị xong rồi sao.”

“Thiên lôi đánh xuống giờ mới bắt đầu nha.”

Mấy chữ này khiến cho Lưu thị rùng mình một cái, trên khuôn mặt quanh năm được bảo dưỡng cẩn thận tràn đầy sự kinh hoàng, bờ môi giật giật, nói không nên lời.

Hổ Phách càng không thể tin nổi, ngày đó Tích Quy lại bảo nàng dụ dỗ phu nhân hẹn Vĩnh Ninh Hầu phu nhân đúng giờ Tỵ mùng mười tháng tám đến đây, nàng cũng làm như vậy rồi, nhưng bây giờ thiên lôi này... Chẳng lẽ là đại cô nương có khả năng biết trước tương lai, biết rõ hôm nay sẽ có trận thiên lôi sao?

Hổ Phách không dám nghĩ, cũng không dám đoán, lại càng không dám mang chuyện này nói cho Lưu thị, bằng không thì, chẳng phải là thừa nhận chính mình giúp đỡ đại cô nương lừa gạt Lưu thị, với tính tình của Lưu thị, nàng nhất định sẽ bị đánh cái chết.

Hổ Phách cắn răng, nhìn về phía Thịnh Hề Nhan trong nháy mắt tràn đầy kính sợ, nội tâm đã hạ quyết định, cho đến tận ngày nàng chết, nàng nhất định cũng không nói ra ngoài một chữ!

Tầng mây dần dần tăng thêm, tầng tầng lớp lớp mây đen đậm đặc phảng phất như muốn từ trên bầu trời rơi xuống.

Bộ dáng tươi cười của Thịnh Hề Nhan càng thêm sáng lạn, nhưng ánh mắt hết sức lạnh như băng: “Mẫu thân, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, có thể mang thứ đó giao ra đây chưa?”

Lưu thị mạnh mẽ lấy lại tinh thần, ánh mắt bà hoảng hốt, vẫn còn muốn giãy dụa lần cuối: “Nhan Tỷ nhi, con hiểu lầm rồi, việc này...” Đến chính bà cũng không có chú ý tới, âm thanh bà đang nói của bà đều đang run rẩy.

Lời của bà còn chưa nói hết, bầu trời lại vang lên âm thanh rầm rầm của sấm, thanh âm thật dài, cực kì buồn bực, phảng phất như là đang chuẩn bị làm cái gì.

Lưu thị không khỏi có chút e ngại, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ nói cho hết lời: “Chúng ta thật sự không có động vào đồ đạc của mẫu thân con.”

Oanh!

Một đạo tia chớp còn lớn hơn so với đạo vừa nãy mấy lần đánh xuống, lại trực tiếp bồi thêm một tiếng sấm khổng lồ, tia chớp kia giống như đánh từ trên đỉnh đầu Lưu thị đánh xuống, hai đùi của bà run run, hai chân mềm nhũn, trực tiếp co quắp lại.

Hổ Phách cùng Tôn ma ma tranh thủ thời gian một trái một phải mà đỡ lấy bà, trên mặt đều là sự kinh ngạc khó tin.

“Cháy nhà rồi!”

Từ xa xa truyền đến âm thanh của hạ nhân đang la lên chạy qua chạy lại, ánh mắt Lưu thị ngây ngốc mà nhìn theo tiếng âm thanh, ở phía đông nam nhà kho cách đó không xa, có một đạo khói dày đặc bay lên.

Là phía từ đường!

Lưu thị mở to hai mắt, một ý niệm cực kỳ không tốt nảy ra.

“Phu nhân! Không xong rồi!” Có một ma ma quản sự hoảng sợ mà chạy tới, bước chân của bà ta lảo đảo, thanh âm đều đang phát run, “Thiên lôi, thiên lôi đánh sập từ đường rồi.”