Chương 24: Vật gì?

Thịnh Hề Nhan ngơ ngác nhìn hắn.

Nàng còn tưởng rằng hắn đã sớm rời kinh rồi, không nghĩ tới vẫn còn ở Thanh Minh Trà Trang, lại còn tùy tiện mà ngồi ở cửa sổ uống trà, gan hắn lớn bao nhiêu vậy, sợ người khác không phát hiện ra hắn sao?!

Ài...

Có một số ít người tâm tư thật khó đoán.

Thịnh Hề Nhan: “. . .”

Khóe miệng của nàng bất tri bất giác mà vểnh lên lên, có thể thảnh thơi như vậy, khẳng định đã không còn gì nguy hiểm.

“Đi thôi. Ta nhớ cái cửa hàng kia ở ngay phía trước.”

Thịnh Hề Nhan tâm tình rất tốt, mặt mày giãn ra, không chút nào che dấu sung sướиɠ trong lòng.

Đưa mắt nhìn nàng dần dần đi xa, Sở Nguyên Thần buông màn trúc xuống.

Hắn thật ra cũng không có gan lớn như vậy, chỉ có điều vừa vặn nhìn thấy nàng ở dưới mà thôi, trước khi rời khỏi kinh thành vẫn có thể thấy nàng một lần, xem ra vận xui của hắn đã hết rồi.

Tâm tình Sở Nguyên Thần rất tốt mà uống một hớp trà nóng, vừa uống trà vừa ăn bánh.

Những người ở phía phòng bên cạnh đang đàm thơ bàn luận thi từ, chậm rãi mà nói, hắn ở căn phòng bên này đều nghe thấy rất rõ ràng.

Đợi hắn uống xong một chén trà thì cửa phòng trà cũng đã mở ra, Tiêu Sóc từ bên ngoài đi vào, hắn mặc một bộ cẩm bào màu xanh, thắt lưng là đai bạch ngọc, cách ăn mặc cực kỳ đơn giản nhưng mặc ở trên người của hắn lại mang theo một loại ưu nhã không nhiễm khói bụi trần gian.

Hắn nhìn thoáng qua Sở Nguyên Thần đang ngồi như không ngồi, cơ hồ sắp lệch khỏi bàn trà, mặt không đổi sắc mà ngồi xuống phía đối diện.

Khóe môi Tiêu Sóc cong cong một nụ cười dịu dàng ấm áp, mắt phượng điềm tĩnh sáng ngời, hoàn toàn không giống như Đốc chủ Đông xưởng mà người ngoài đồn đãi là người tâm ngoan thủ lạt lòng dạ độc ác, làm cho cả triều đình giận mà không dám nói gì.

“Đại ca.” Sở Nguyên Thần cà lơ phất phơ mà ngồi thẳng người dậy, rót cho hắn một chén trà.

Hắn sờ sờ ống đồng trên tường, âm thanh vừa nãy vẫn còn nghe thấy rõ từ phòng bên cạnh ngay lập tức biến mất, trong phòng trà chỉ còn có tiếng đun nước trà rất nhỏ.

Tiêu Sóc nhấp một ngụm trà nóng, hỏi: “Bên cạnh chính là Vĩnh An trưởng công chúa?” Lúc hắn vừa tiến vào đã nghe thấy được âm thanh của Vĩnh An.

Sở Nguyên Thần khẽ gật đầu: “Là Vĩnh An cùng Chiêu thân vương, còn dẫn theo mấy người khác.”

Thanh Minh Trà Trang ở kinh thành rất nổi danh, thường xuyên sẽ có văn nhân học tử hẹn nhau tới nơi này đàm luận cao thấp việc triều chính.

Sở Nguyên Thần vốn là ở chỗ này uống trà đợi Tiêu Sóc, trong lúc vô tình hắn lại chú ý tới bên cạnh chính là Vĩnh An cùng Chiêu thân vương, hơn nữa nội dung bọn họ nói đến còn có chút ý tứ, nên mới nghe nhiều thêm vài câu.

Sở Nguyên Thần cầm một khối bánh hoa đào lên, đẩy đĩa điểm tâm đến trước mặt Tiêu Sóc, cười híp mắt nói: “Vĩnh An mới nhìn trúng cử tử này, còn rất không đơn giản.”

Vĩnh An trưởng công chúa là trưởng nữ của tiên đế, từ thời tiên đế đã được vô vàn sủng ái, thay đến tận ba người phò mã không nói, còn có rất nhiều nam tử ở bên ngoài, trong hai năm qua, thực tế bà ưa thích những cử tử trẻ tuổi tuấn tú nhã nhặn kia. Chuyện này ở kinh thành cũng không tính là bí mật gì.

Chuyện Sở Nguyên Thần muốn nói đương nhiên không phải là Vĩnh An lại coi trọng ai, mà là: “Chiêu thân vương vừa mới đáp ứng sẽ mang vị cử tử họ Vương này đi đến đại doanh cấm quân ở ngoại ô kinh thành thăm quan một chút.”

Nói đến đây, khóe miệng Sở Nguyên Thần khơi nhếch lên một độ cong châm chọc.

Hắn cầm bánh hoa đào trên tay hai đến ba miếng đã ăn hết, lại còn oán trách một câu: “Vẫn là bánh hoa đào mua ở Chu Gia Lão Phô ăn ngon hơn.” Tiểu nha đầu nhà hắn, đối với điểm tâm cái gì đấy, vẫn là thật tinh mắt.

Đôi mắt phượng của Tiêu Sóc cụp xuống, ngón tay mân mê những đường vân ẩn trên chén trà, mặt nước trà khẽ gợn sóng, xuất hiện từng vòng sóng lăn tăn.

Hắn nhìn như thờ ơ lạnh nhạt, nhưng lại giống như uyên đình nhạc trì*, không quan tâm thiệt hơn.

*uyên đình nhạc trì - 渊渟岳峙: “uyên đình” là nước sâu, chỉ sự kín đáo, sâu sắc; “nhạc trì” nghĩa là núi cao sừng sững, chỉ sự cao lớn, phi phàm.

Sở Nguyên Thần phủi bỏ vụn bánh ngọt còn sót trên tay, nói: “Nguyên cả câu của cái tên cử tử họ Vương kia là ‘Ngày gần đây nghe nói biên giới Bắc Cương đại thắng, cảm xúc trào dâng, muốn làm một bài thơ, nhưng cảm thấy còn thiếu chút ít ý cảnh, nếu có thể tận mắt xem uy vũ của tướng sĩ Đại Vinh thì tốt rồi’.”

Hắn tựa lưng ngồi trên ghế bành, nói tiếp: “Lời này của hắn vừa nói xong, Vĩnh An đã liền đáp ứng rồi. Nhưng quân doanh là địa điểm trọng yếu, đến công chúa như Vĩnh An còn không được vào, nên nàng ta đã theo dõi Chiêu thân vương, Chiêu thân vương còn biết điểm đúng mực, ngay từ đầu cũng không có đáp ứng, về sau thì do thật sự không chịu nổi Vĩnh An càn quấy.”

Sở Nguyên Thần đan hai tay vào nhau, cười tủm tỉm nói: “Cho nên, Chiêu thân vương đã đáp ứng rồi.”

Sở Nguyên Thần chỉ ngồi đợi Tiêu Sóc đến trong chốc lát mà đã nghe thấy chuyện hài lớn nhất rồi.

Tiêu Sóc không nhanh không chậm mà nói ra một câu: “Tháng trước Hoàng đế để cho Chiêu thân vương tiến vào năm quân doanh.”

“Vậy là được rồi.” Sở Nguyên Thần vỗ tay phát ra tiếng: “Bất quá Chiêu thân vương cũng không giống như là vì tỷ của hắn, mà là vì tiểu mỹ nhân hắn mang đến kia. Chiêu thân vương vốn vốn nói như thế nào cũng không chịu, kết quả tiểu mỹ nhân kia cũng nói rằng nếu có thể đi xem thì tốt rồi. Nói là, ‘Đại quân Bắc Cương có thể đánh cho Bắc Yến đại bại, lập nhiều chiến công mở mang bờ cõi, cũng không biết cấm quân Đại Vinh có phải mạnh hơn một bậc hay không’.”

“Chiêu thân vương bởi vì muốn thể hiện trước mặt tiểu mỹ nhân kia rằng cấm quân Đại Vinh so với đai quân Bắc Cương xuất chúng hơn nhiều liền đồng ý sẽ mang nàng ta đi xem. Nên cùng đồng ý mang theo cả cử tử kia của Vĩnh An đi cùng rồi.”

Nơi trọng yếu như quân doanh ở trước mắt tỷ đệ Chiêu thân vương lại giống như là trò đùa vậy.

Tiêu Sóc nhẹ gõ vào bàn hai cái, không bao lâu sau, chưởng quầy quán trà gõ cửa tiến vào.

Tiêu Sóc hỏi một câu, đối phương cung kính bẩm báo: “Người mà Chiêu thân vương mang đến chính là Tam cô nương Triệu phủ, khuê danh là Triệu Nguyên Nhu, Thái hậu đã ban hôn cho cô ấy với thế tử Vĩnh Ninh Hầu. Trong đó ngoại trừ mấy cử tử có phần nổi danh ở trong kinh thành gần đây thì còn có huyện chủ Khang Quận Vương phủ cùng quận chúa Du Thân Vương phủ, tổng cộng có chín người.”

Chưởng quầy nói tỉ mỉ từng cái tên cùng xuất thân của những người này, kể cả quê quán của mấy người cử tử, xong mới lại lui xuống.

Khoe miệng Tiêu Sóc lại cong lên, cười nói: “Triệu Nguyên Nhu này cũng coi như là bà mối của đệ cùng Thịnh đại cô nương rồi.”

“Nói đúng!” Sở Nguyên Thần vỗ bàn trà một cái, tâm tình rất tốt mà nói: “Nếu có cơ hội, bản thế tử sẽ đưa cho nàng ta và Chiêu thân vương một phần ‘đại lễ’ để tạ ơn đã nối duyên.”

Sau khi hắn cười xong, lại bổ sung nói: “Bọn họ hẹn sau tết Trung thu sẽ đi.”

Tiêu Sóc nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt hai người giao nhau, đều có sự ăn ý liền không cần phải nữa nói thêm gì nữa.

Sau đó, Tiêu Sóc lấy từ trong l*иg ngực ra một phong thư, phong thư này đã xuất hiện các vết ố vàng, chứng tỏ nó đã được viết từ lâu.

Tiêu Sóc đẩy thư đến trước mặt Sở Nguyên Thần: “Cái này là tìm được trong phủ Kiến An Bá.”

Lúc tiên đế còn tại vị, Kiến An Bá phủ đã trải qua bao nhiêu năm quang vinh sủng ái vô hạn, muốn kéo ông ta xuống cũng không dễ dàng, cũng đã tiêu hết một phen tâm cơ của Tiêu Sóc và Sở Nguyên Thần, thậm chí Sở Nguyên Thần còn thiếu chút nữa mất mạng.

Sở Nguyên Thần mở phong thư ra, liếc mắt liền nhìn thấy được vết son đỏ thắm ở trên tờ giấy, đôi mắt đào hoa của hắn nổi lên sự trào phúng nhàn nhạt, để phong thư nhét vào trong ngực rồi nói: “Đêm nay ta sẽ đi.”

Hắn nâng chén trà lên phóng khoáng mà uống một hớp lớn, có chút lười biếng cùng thờ ơ nói: “Lần này ta đi, đại khái phải tháng sau mới có thể trở lại kinh thành, huynh giúp ta chiếu cố chuyện trong kinh một chút.” Hắn lại cường điệu mà nói: “Bên phía Thịnh đại cô nương cũng thế.”

Hắn không ở trong kinh thành, sợ là sẽ có một số người mượn cơ hội mà tìm tới Thịnh Hề Nhan.

Tiêu Sóc mỉm cười đáp: “Ta đã biết.”

Hắn không có hứa hẹn cái gì, nhưng cái giọng ôn hòa này lại giống như hương trà, mang một loại sức mạnh trấn an lòng người.

Sở Nguyên Thần dùng trà thay rượu, đang muốn uống một hơi cạn sạch, trên hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân bối rối, sau đó liền tiến vào phòng trà bên cạnh, Sở Nguyên Thần tiện tay gẩy gẩy ống đồng, lập tức truyền đến âm thanh: “Chiêu thân vương điện hạ, trưởng công chúa điện hạ, Kiến An Bá phủ vừa mới bị Đông xưởng lục xoát.”

“Cái gì?!” Thanh âm của Chiêu thân vương vừa kinh sợ vừa tức giận, “Cái tên hoạn quan Tiêu Sóc sao dám. . .”

Đôi mắt đào hoa bình thường không thèm đếm xỉa chuyện gì của Sở Nguyên Thần đột nhiên tóe ra sát ý ác liệt, đáy mắt sâu thẳm lạnh lẽo.

Tiêu Sóc cong ngón tay lên, nhẹ nhàng gõ bàn trà vài cái, đợi lúc ánh mắt của hắn nhìn sang liền mỉm cười lấy chén trà đưa vào trong tay hắn, để cho hắn hít thở cho thông.

Bên cạnh liên tiếp vang lên âm thanh va chạm của bàn ghế, Vĩnh An gọi to: “Đệ đệ, đệ đi đâu vậy?”

“Tìm hoàng huynh!” Chiêu thân vương tức giận nói, “Triều Đại Vinh sao có thể để cho một tên hoạn quan một tay che trời! . . .”

Muốn đổi chủ rồi sao.

Sự việc Kiến An Bá phủ bị tịch thu gia sản, ở trong thời gian cực kì ngắn ngủi đã truyền khắp toàn bộ triều đình. Đầu tiên là Trung Nghĩa Hầu phủ, sau đó lại là Kiến An Bá phủ, ngắn ngủn trong vòng tám tháng, đã có hai phủ đệ huân quý bị tịch thu, Trung Nghĩa Hầu phủ cả nhà đều chết, vậy Kiến An Bá phủ sẽ như thế nào đây?

Không ít người đều cảm thấy kinh hồn bạt vía, trong lòng đều thấy rất bất an.

Trong lúc nhất thời, kinh thành giống như là yên lặng hơn rất nhiều, là loại yên lặng trước khi bão táp tới.

Đến mùng mười tháng tám, ánh mặt trời chói sáng, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân đúng hẹn đến giờ Tỵ đi vào Thịnh phủ, Tôn ma ma tự mình chờ ở cửa chính, dẫn bà ta tiến vào chính viện.

Vĩnh Ninh Hầu phu nhân muốn đến xin lỗi sự tình lần trước, lại giải thích nói: “Ngày ấy ta thực ra đã đi ra ngoài, nhưng lại đúng lúc trong phủ có chuyện quan trọng, mới chỉ có thể vội vội vàng vàng mà chạy trở về, kính xin phu nhân thứ lỗi.”

Lời này của Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nói rất gian nan, bà ta xuất thân từ danh môn thế gia, sau khi đến Chu gia thì lại là phu nhân của Thế tử, rất nhanh đã là Hầu phu nhân, cho tới bây giờ chưa từng phải ăn nói khép nép trước người khác như vậy.

Nhưng bà ta cũng không còn biện pháp nào khác.

Giống như Lưu thị nói, đợi đến lúc sau khi Thịnh Hề Nhan gả đến Trấn Bắc vương phủ, bà ta còn muốn được như ý nguyện thì sẽ có rất nhiều khó khăn.

Vĩnh Ninh Hầu phu nhân không khỏi nghĩ đến nhi tử lần này chịu đau khổ, tim như bị dao cắt.

Đường đường là thế tử Hầu phủ, kim tôn ngọc quý, chính bà ta cho tới bây giờ còn chưa bao giờ nói nặng với hắn ta một câu, vậy mà lần này lại bị đánh tận hai mươi trượng, phần da phía sau lưng bong tróc, thê thảm không nỡ nhìn, đau đến ngày đêm khó có thể chìm vào giấc ngủ.

Nếu bà ta sớm một chút nắm đồ đạc ở trong tay thì nhi tử như thế nào lại phải ăn thiệt thòi lớn như vậy?!

Nghĩ đến hôm nay hắn ta vẫn còn phải nằm ở trên giường không xuống được, vô duyên vô cớ gầy đi một vòng, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân liền hận không thể thay hắn ta chịu khổ. Bởi vậy cho dù là bị Lưu thị hạ thấp mặt mũi, bà ta vẫn phải thẳng lưng mà cúi đầu với bà.

Lưu thị toàn thân thư thái, bà nâng chén trà lên chậm rì rì mà nhấp một ngụm, lại cười nói: “Hầu phu nhân quả là người bận rộn.”

Trên gương mặt cao quý đẹp đẽ của Vĩnh Ninh Hầu phu nhân có chút khó chịu, trong lòng nghẹn lại một hơi, liền nói rõ: “Thịnh phu nhân, chúng ta đều là người hiểu rõ không cần nói lòng vòng, phu nhân cứ nói điều kiện.”

Tim Lưu thị đập mạnh liên hồi, bà đưa mắt liếc nhìn một cái, ngoại trừ Tôn ma ma ở bên trong, còn lại tất cả bọn hạ nhân đều cụp mắt mà lui ra ngoài.

Lưu thị nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: “Không biết vật Hầu phu nhân muốn là vật gì?”