Chương 1: Sẽ không phải ba người cùng chết chứ?

Đó là giữa mùa hè, mặt trời chiếu sáng rực rỡ và tiếng ve kêu râm ran.

Thái hậu tổ chức yến tiệc trong vườn thượng uyển ở ngoại ô phía tây kinh thành, các quý phi ở kinh đô đều đến thưởng hoa vui chơi.

Thậm chí còn có tin đồn rằng thái hậu muốn chọn một thê tử cho con trai út của mình, Chiêu thân vương.

Bên trong Tuyên Dự Các, các nhóm hát đang múa, tay áo bay phất phơ và cất tiếng hát bài "Son Phiến".

Thịnh Hề Nhan đang ngồi cạnh lan can, tùy ý xoay cốc nước hoa quả, khuôn mặt xinh đẹp của nàng phản chiếu dưới nước.

Lông mày đẹp như tranh vẽ, đôi má hồng đào và làn da trắng như tuyết.

Nàng vừa đến tuổi cập kê, đang ở thời điểm xinh đẹp nhất.

Tuy nhiên, sau ngày hôm nay, nàng sẽ khô héo hoàn toàn giống như một bông Quỳnh, chỉ nở rộ một khắc sau đó sẽ héo tàn.

Ánh mắt Thịnh Hề Nhan trầm xuống, nàng đặt ly thủy tinh xuống, vuốt váy đứng dậy rời khỏi Tuyên Dự Các.

"Son Phiến" đã được hát lặp lại nhiều lần, từ sớm đã có một vài quý nữ không thể ngồi yên, đi ra ngoài hít thở, thưởng hoa và chơi đùa, hoa viên rực rỡ sắc hoa, oanh”thanh yến ngữ.

Kiếp trước, nàng khắc chế chính mình, giữ lễ tiết, từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi chỗ ngồi.

Cho đến khi một ý chỉ của thái hậu khiến nàng như bị sét đánh giữa trời xanh.

Ý chỉ của thái hậu là để nàng và Triệu Nguyên Nhu cùng nhau gả cho thế tử phủ Vĩnh Ninh Hầu Chu Cảnh Tầm.

Hôn ước giữa nàng và thế tử Vĩnh Ninh hầu đã lập từ khi nàng còn nhỏ, tam thư lục lễ cũng đã thông qua một nửa, một tháng trước nàng đã đến tuổi cập kê, đang chờ ngày lành tháng tốt để thành hôn.

Mà Triệu Nguyên Nhu là con gái duy nhất của cô nàng, biểu muội của nàng, chỉ nhỏ hơn nàng hai tháng.

Xu hướng liên minh và kế vị thịnh hành ở triều đại trước, và triều đại hiện tại đã thành lập được một trăm năm và đã bị xóa bỏ từ lâu.

Năm xưa nàng không hiểu vì sao Thái hậu lại ban ý chỉ như vậy, nhưng nàng vốn ăn nói nhỏ nhẹ, không thể phản kháng, cuối cùng phải gả vào phủ Vĩnh Ninh Hầu cùng với Triệu Nguyên Nhu.

Cho đến sau khi kết hôn, nàng mới biết rằng Chu Cảnh Tầm đã bất mãn với cuộc hôn nhân này từ lâu, còn từng. nhiều lần đề nghị muốn hủy bỏ hôn ước với Vĩnh Ninh Hầu và cuối cùng, hắn ta thậm chí còn nhảy xuống hồ với Triệu Nguyên Nhu để tự sát.

Thái hậu rất cảm động trước tình cảm của họ và quyết định thành toàn.

Thịnh Hề Nhan vén mái tóc bị gió thổi ra sau tai, trên môi nở một nụ cười nhạt, nụ cười không chạm đến mắt.

Vô luận là hôn ước hay thành hôn, kiếp trước nàng không thể thay đổi

Đại hôn của nàng là một trò đùa lớn.

Đêm tân hôn, nàng ngồi một mình trong tân phòng cả đêm.

Ngày hôm sau, nàng "ốm nặng" và không bao giờ có thể rời sân nữa.

Điều trớ trêu hơn nữa là sau khi "chết vì bệnh", nàng mới nhận ra rằng mình thực ra chỉ là hòn đá kê chân trong một cuốn tiểu thuyết, và nam nữ chính trong tiểu thuyết là vị hôn phu của nàng Chu Cảnh Tầm và bạch nguyệt quang Triệu Nguyên Nhu của hắn.

Hai người yêu nhau, ân ái không rời, còn nàng chỉ là một nữ phụ xấu xa ngăn cản họ đến với nhau.

Vì sự tồn tại của nàng, hai người họ trải qua đủ loại hiểu lầm và cãi vã, hiểu lầm rồi lại cãi vã, nhưng họ vẫn quan tâm đến nhau và không bao giờ bỏ mặc nhau trong khủng hoảng, mọi hiểu lầm cuối cùng sẽ khiến họ yêu nhau nhiều hơn.

Cuối cùng, "cái chết" của nàng đã thành toàn cho tình yêu của họ, và với sự hỗ trợ của Triệu Nguyên Nhu, Chu cảnh Tầm trở thành đại thần nắm giữ quyền lực, hai người yêu nhau sâu sắc và tạo nên một đoạn giai thoại.

Cái này còn "đẹp" hơn cả "Son Phiến".

Nhưng kiếp này Thịnh Hề Nhan không muốn làm nữ phụ xấu xa nữa!

Thịnh Hề Nhan thong thả bước đi, trước mặt cô là Tổ Hợp Viên, cô lấy khăn tay ra lau những ngón tay thon dài trắng nõn của mình, một ít bột trắng từ trong khăn vô tình rơi ra vương vãi trên cỏ.

Sau đó, cô quay sang hồ Minh Nguyệt.

Hồ Minh Nguyệt là nơi họ chọn tự sát vì tình yêu ở kiếp trước.

Vị trí của hồ Minh Nguyệt hơi đặc biệt, đi vòng qua hồ Minh Nguyệt là Tổ Hợp Viên, nơi tốt nhất để thưởng thức hoa sen vào mùa hè, và quay trở lại từ hướng cô ấy đến là Tuyên Dự Các, vốn Hồ Minh Nguyệt người đến người đi, nhưng bởi vì con đường nối Tuyên Dự các và Tổ Hợp Viên cảnh sắc rất đẹp nên thực tế vào ngày thường rất ít người lui tới.

Ở kiếp trước Thịnh Hề Nhan đã nghe nói rằng chính thái giám quét rác đã tìm thấy họ vào ngày hôm đó, và đã cứu mạng họ.

Dưới ánh mặt trời, mặt hồ Minh Nguyệt lấp lánh, từ xa có thể nhìn thấy hai người đang nói chuyện bên hồ, họ đứng quay lưng về phía cô, vô cùng thân thiết.

Vừa kịp lúc!

Thịnh Hề Nhan không biết chính xác thời điểm họ nhảy xuống hồ là lúc nào, Nàng nhìn thấy Triệu Nguyên Nhu rời khỏi Tuyên Dự các nên mới đi theo.

Trên đường đi, càng đến gần hồ Minh Nguyệt, Thịnh Hề Nhan cố ý tránh bị nhìn thấy, nàng luôn chú ý đến những thứ xung quanh mình, bây giờ nàng đang trốn sau một tảng đá, khoảng cách vừa phải, có thể nghe thấy tiếng nói truyền đến từ hồ Minh Nguyệt.

Vừa mới nấp vào nàng đã nghe thấy một giọng nói.

“Nhu nhi.”

Thịnh Hề Nhan nhướng mày, hơi kinh ngạc.

Giọng nói này không phải của Chu Cảnh Tầm, Chẳng lẽ nàng nghi sai rồi sao?

“Vương gia.”

Đúng rồi, đây là giọng Triệu Nguyên Nhu.

Giọng nói của Triệu Nguyên Nhu luôn như vậy, mang theo một cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng.

"... Nhu nhi, hãy tin ta, ta đã xin mẫu hậu cưới nàng làm chính thê.

“Vương gia” Triệu Nguyên Nhu khẽ thở dài. “Ta chỉ xem ngài là bằng hữu, ngài đường đường là Chiêu thân vương, thân phận tôn quý, ta không xứng với ngài.”

"Vương gia, ngài là một người tốt."

Chiêu thân vương? ! Thịnh Hề Nhan nhướng mày, hoá ra hắn ta chính là bào đệ của hoàng đế, Chiêu thân vương Tần Duy.

Hoàng đế lên ngôi từ năm năm trước, hắn tỏ ra hết sức yêu thương người em trai nhỏ hơn mình gần chục tuổi này.

Làm sao Tần Duy có thể từ bỏ dễ dàng như vậy, hắn ta tiếp tục cố gắng, thanh âm ôn nhu như gió: "Nhu nhi, ta thật lòng với nàng, nàng..."

“Nhu Nhi!!"

Một giọng nói kích động khác áp đảo Tần Duy, một nam tử mặc quân trang của Cấm quân vội vàng chạy tới, tiếng nói kèm theo hơi thở hổn hển, vẻ mặt kích động, trên trán lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, mái tóc rối bù.

Khóe miệng Thịnh Hề Nhan hơi cong lên, đôi môi khẽ mấp máy, thầm nói: Đã lâu không gặp, Chu Cảnh Tầm

Thực sự là một thời gian dài chưa gặp.

Sau khi gả vào Vĩnh Ninh hầu, nàng chưa bao giờ gặp lại người chồng trên danh nghĩa này.

Sau khi sống lại, Thịnh Hề Nhan đặc biệt đến đây để xem hai người này tình thâm nghĩa trọng, tự sát vì tình như thế nào.

Nhưng hình như nó khác xa với những gì nàng tưởng tượng?

Sẽ không phải ba người cùng tự tử chứ?

Quả nhiên, nó đẹp hơn "Son phiến"!

Chu Cảnh Tầm vội vàng chạy đến trước mặt hai người họ, tức giận nói: "Chiêu thân vương, nam nữ thụ thụ bất thân, ngài đừng quấn lấy Nhu Nhi."

Chu Cảnh Tầm hiện đang giữ chức vụ trong cấm quân, theo hoàng thượng đến đây, đúng lúc hắn đang định đi nghỉ ngơi thì vô ý biết được Chiêu thân vương hẹn gặp Triệu Nguyên Nhu nên hắn ta nhanh chóng đuổi theo.

Vừa nói vừa muốn kéo Triệu Nguyên Nhu, Tần Duy lại tiến lên ngăn cản Triệu Nguyên Nhu, hừ lạnh một tiếng: "Chu Cảnh Tầm, ngươi sắp kết hôn rồi! Có câu nói đúng, ăn trong bát nhìn trong nồi. Như thế nào? Ngươi muốn Nhu Nhi làm thϊếp cho người sao?”

"Bản vương có thể cho Nhu Nhi vị trí chính phi, ngươi thì sao?"

"Ngươi có thể cho nàng cái gì ?"

Nói đến hai chữ "thành hôn", sắc mặt Chu Cảnh Tầm cứng đờ, nói: "Ta sẽ nghĩ biện pháp huỷ bỏ hôn ước!"

Hắn ta nhìn Triệu Nguyên Nhu, ôn nhu nói: "Nhu nhi, cho ta chút thời gian, nhất định ta sẽ thuyết phục phụ mẫu. . . . . . . . . . . . . . …”

Triệu Nguyên Nhu khẽ thở dài, khuôn mặt cỡ lòng bàn tay hơi nghiêng sang một bên, thản nhiên nói: “Thế tử, người sắp kết hôn rồi, ta sẽ không làm thϊếp, sau này chúng ta không nên qua lại nữa.”

“Nhu nhi” Chu Cảnh Tầm lùi ra sau nữa bước, vẻ mặt bi thương

Cuộc hôn nhân này căn bản không phải hắn muốn, đây là do cha mẹ hắn ta định đoạt, trong lòng hắn ta chỉ có Nhu Nhi, tại sao Nhu Nhi lại không hiểu? ! Tại sao không cho hắn ta thêm thời gian?

Nếu không có Nhu Nhi, cuộc đời hắn còn có ý nghĩa gì nữa chứ.

Giờ phút này, hắn càng thêm oán hận nữ nhân chiếm đoạt vị chính chính thê của hắn

Nếu không phải vì nữ nhân đó, làm sao Nhu Nhi có thể xa lánh hắn ta!

"Ngươi nghe ta nói! Đừng quấy rầy Nhu nhi nữa." Tần Duy nhìn chằm chằm Chu Cảnh Tầm, "Nếu ngươi thức thời, từ nay về sau tránh xa Nhu nhi một chút”

" Nam nữ thụ thụ bất thân."

Những lời này vừa rồi là Chu Cảnh Tầm nói với hắn ta, hiện tại bị hắn ta đáp trả lại.

“Nên rời đi chính là ngươi.” Chu Cảnh Tầm không nén được lửa giận trong lòng, muốn đẩy người đứng ở trước mặt Triệu Nguyên Nhu ra.

Tần Duy cũng không phục, hắn là hoàng tử trong tộc, là đệ đệ của đương kim hoàng đế, trước giờ cũng không ai dám vô lễ với hắn như vậy.

Hắn ta giơ chân lên đỡ, sau đó đá mạnh vào Chu Cảnh Tầm, Chu Cảnh Tầm không kịp tránh, bị đá vào eo, lảo đảo lùi lại mấy bước.

Chu Cảnh Tầm vô thức liếc nhìn Triệu Nguyên Nhu đang cau mày, cảm thấy hơi xấu hổ.

Vì vậy, trước khi hắn ta có thể đứng vững, đã lao về phía Tần Duy mà không suy nghĩ, đấm vào mặt hắn ta.

Hai người tới rồi lui, đánh thành một đoàn, không biết từ lúc nào, đã cách hồ nước càng ngày càng gần.

“Thế tử!”

Triệu Nguyên Nhu đột nhiên kêu lên một tiếng, theo sau là tiếng rơi xuống nước, không biết là Chu Cảnh Tầm giẫm hụt hay bị Tần Duy đẩy ngã vào trong hồ.

Chu Cảnh Tầm không giỏi bơi lội, vì vậy hắn ta liều mạng quẫy đạp khi rơi xuống nước, nhưng hắn ta càng vùng vẫy, thì càng chìm xuống, hắn ta đã nuốt vài ngụm nước hồ, và càng ngày càng xa bờ.

"Cảnh Tầm! Người đâu mau tới..."

Sắc mặt Triệu Nguyên Nhu tái nhợt, trong lòng rối loạn, đang muốn gọi người, lại bị Tần Duy ngăn lại.

Tần Duy kéo nàng nói: "Nhu nhi, không được gọi."

Đầu óc vốn bị tình yêu làm cho choáng váng của Tần Duy cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút: "Nhu nhi, ngươi rời khỏi nơi này trước đi, ta sẽ gọi người tới cứu hắn."

“Yên tâm đi, ta đồng ý với nàng, ta nhất định sẽ cứu hắn."

Hai nam nhân tranh một nữ nhân, một khi tin tức truyền ra, đối với hắn mà nói, chỉ là chút chuyện tình cảm, nhưng vơi Nhu Nhi sẽ là rắc rối lớn, thái hậu sẽ không đồng ý cho hắn lấy nàng ta.

Triệu Nguyên Nhu cũng nhận thức được tình hình của mình, và cô ấy đang định phản ứng, một giọng nói từ xa truyền đến: "Mau lấy nước!"

Lấy nước? !

Tần Duy sửng sốt, nhìn về hướng phát ra tiếng nói, cách đó không xa có một luồng khói đen dày đặc bốc lên từ Tổ Hợp Viên.

Hắn ta khẽ nhíu mày, sao đột nhiên lại đi lấy nước?

"Các vị cô nương, cẩn thận dưới chân."

"Mời đi theo nô tỳ về phía này."

"Có thể từ hướng này quay về Tuyên Dự Các."

...

Hồ Minh Nguyệt, nơi ít người sẽ đến, đột nhiên trở nên ồn ào, từng tiếng bước chân đang đi hướng về phía này

Không xong!

Sắc mặt Tần Duy thay đổi, trong tiềm thức bảo vệ Triệu Nguyên Nhu, ôm vai nàng động tác nhìn từ xa giống như hai người ôm nhau, nhất là Tần Duy vừa mới đánh nhau, quần áo xốc xếch, đầu tóc bù xù. Mặt hắn ta đỏ bừng và trông hắn ta có vẻ bối rối.