Chương 3

Yến Thanh Hạm được đưa đến căn nhà rộng lớn được xây theo kiểu hiện đại cách bệnh viện không xa. Nơi đây sáng rực giống như ban ngày, vườn hoa trải dài ở lối vào cùng với hồ nước róc rách chảy, mọi thứ đều toát lên sự giàu có.

Yến Thanh Hạm không để chúng vào mắt. Sau khi vào phòng, hắn chốt cửa, một mình đắm chìm vào bóng tối.

Hơi thở không kiểm soát được có chút dồn dập.

Thiếu chút nữa, hắn sẽ thật sự trở về với Chu Tĩnh Anh. Người kia dùng hành động nói cho hắn biết, hắn có khiếm khuyết, có không hoàn hảo, Chu Chu vẫn sẽ một lòng yêu hắn, trân trọng hắn, coi hắn là người quan trọng nhất. Từng giọt nước mắt được anh giữ lại trong lòng, nụ cười anh dành cho hắn... Yến Thanh Hạm đã rung động đến khó thở.

Ba hắn đã đề cập đến việc lắp chân giả cho hắn. Nếu không phải vì Chu Tĩnh Anh, nếu không phải vì hắn muốn mình có thể sánh bước với Chu Tĩnh Anh, nếu không phải vì hắn muốn che chở cho Chu Tĩnh Anh, hắn tuyệt đối sẽ gắn chặt với xe lăn cả đời.

Để xứng đáng với Chu Chu, hắn buộc phải nỗ lực.

Hắn không đành lòng nhường Chu Chu cho người khác. Nghĩ đến viễn cảnh anh cũng dùng tấm chân tình đối xử với người khác, cũng khóc vì người khác, quan tâm lo lắng cho người khác, Yến Thanh Hạm đã không khống chế được tâm tình cuộc trào sóng dữ của mình.

Là Chu Chu gieo hi vọng cho hắn.

Có khắc khổ thế nào, hắn nhất định phải trở nên thật tốt.

Mất đi đôi chân, đối với hắn, không bằng mất đi Chu Tĩnh Anh.

Anh là mạng của hắn. Hắn không thể dễ dàng đánh mất mầm nhỏ hi vọng của mình.

Yến Thanh Hạm sống trong cảnh túng thiếu cũng chưa bao giờ thấy tự ti về bản thân mình nhiều như hiện tại. Hắn cảm giác chỉ cần mình thả lỏng một chút, sẽ có người tốt hơn hắn cướp mất Chu Chu. Anh ấy tốt bụng như vậy, có phải gặp ai cũng sẽ sẵn lòng giúp đỡ...

Liệu Chu Chu có thể từ bỏ tất cả, chỉ nhìn mỗi hắn, chỉ quan tâm mỗi hắn, cái gì cũng dành riêng cho hắn thôi được không?

.

Đã nửa đêm, Chu Tĩnh Anh nằm trên giường vẫn chưa thể ngủ được. Anh nhớ hơi ấm từ Yến Thanh Hạm. Con người quả nhiên rất tham lam, mới hưởng chút mật ngọt, liền không nhịn được mà muốn nhiều hơn nữa.

Hắn chạm nhẹ vào mái tóc anh, chạm nhẹ vào khóe mắt anh, chạm nhẹ vào tim anh. Anh không chợp mắt được dù đôi mắt đã sưng lên vì khóc.

Sen nhỏ của anh có ngủ ngon không? Người ở đó đối xử với em ấy có tốt không? Không ai bắt nạt hắn chứ?

Anh phải làm sao nếu hắn chịu thêm ủy khuất? Anh sẽ hận chết bản thân mình mất... Sen nhỏ của anh, anh nhớ em.

Hàng loạt câu hỏi cứ liên tục quẩn quanh trong đầu. Suy nghĩ của Chu Tĩnh Anh lộn xộn. Đến khi anh ép chính mình bình tĩnh, anh mới dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Tĩnh Anh đã không còn chút hứng thú đến trường học, anh nói với bác quản gia, muốn nghỉ một ngày.

Sau đó đã không chịu được chạy đến phòng ăn, vội vàng ngỏ ý muốn đến gặp sen nhỏ của mình.

"Là thằng nhóc xinh đẹp với khuôn mặt xác chết đó hả?"

Mẹ anh thong thả uống trà, liếc mắt hỏi.

Chu Tĩnh Anh liền cau mày, phản bác lại:

"Em ấy không phải xác chết. Em ấy chỉ hơi trầm tính."

Nhận được ánh mắt không vừa lòng của con trai, bà cũng chỉ nhấp trà, xua tay:

"Được, được... Ông mau dắt thằng nhóc cuồng em trai này đi."

Chu Tĩnh Anh ngồi trên xe vô cùng hồi hộp. Anh liên tục chỉnh lại quần áo, dáng vẻ còn căng thẳng hơn những lúc thi cử. Chu Hạc lái xe không nhịn được cười thầm, con trai ông giống như lần đầu gặp mặt bạn gái, dễ căng thẳng cùng xấu hổ.

"Tiểu Anh, con hiểu tình trạng của thằng bé, nhớ cẩn thận lời nói và hành động. Những đứa trẻ không hoàn hảo rất nhạy cảm."

Những đứa trẻ ấy bề ngoài có vẻ rất mạnh mẽ, nhưng sâu thẳm trong tâm can rất dễ vỡ. Khắc ghi những tổn thương cũng rất lâu.

"Bởi vì ba tận mắt chứng kiến nó phải chịu đựng những gì, ba cũng thấy day dứt biết bao. Điều chúng ta có thể làm là cố gắng hết sức, hiện tại và tương lai rất quan trọng."

"Vâng."

Chu Tĩnh Anh rũ mắt, anh hiểu những gì ba nói. Quá khứ đã không thể thay đổi, việc ba anh không thể giúp được gì, việc anh bỏ hắn lại nơi đó một mình... Tất cả đều đã không thể cứu vãn. Dẫu biết như vậy, anh vẫn muốn tận dụng thời gian, có thể lấp đầy khoảng trống trong trái tim của hắn.

Sen nhỏ của anh đã phải chịu khổ cực quá nhiều. Anh thực sự không tưởng được, có lúc nào hắn được yên bình sống hạnh phúc như một đứa trẻ bình thường.

Không chỉ đơn giản là sự ân hận, tình cảm anh dành cho hắn đã nảy mầm thành cây, bám chặt vào trái tim anh, len lỏi từng chút một.

Khoảng mười năm phút sau, Chu Hạc và Chu Tĩnh Anh đã đến căn nhà theo chỉ dẫn Yến Thanh Hạm để lại cho cậu.

Chu Hạc mới đưa tay định bấm chuông, cánh cổng đã tự động mở ra. Một cô gái giúp việc đi từ trong ra, lễ phép mời bọn họ vào.

Chu Tĩnh Anh không để ý đến xunh quanh, cậu chỉ hận không thể nhanh thêm một chút, cậu muốn gặp Yến Thanh Hạm. Cậu nhớ hắn, rất nhớ hắn.

Không hiểu sao, Chu Hạc cảm thấy khỏe khoắn trong người, ông rất thích nơi đây. Thiết kế theo đúng kiểu ông thích, có hồ nước rộng, có vườn hoa với cây ăn quả, có nhà kính, .... Cảm giác như nơi đây được xây ra vì ông. Đáng tiếc đây là nhà người ta, Chu Hạc tự nhủ, không thể tỏ thái độ khao khát lộ liễu như vậy.

Cánh cửa mở ra, không gian bên trong khiến Chu Hạc lại trầm trồ cảm thán. Giản dị nhưng ấm cúng.

Chu Tĩnh Anh chờ không nổi nữa rồi, anh theo chỉ dẫn chạy đi tìm phòng Yến Thanh Hạm, khuôn mặt đỏ lên vì phấn khích.

Chu Hạc đang mải mê nhìn ngắm bức tượng nhỏ bằng ngọc khắc hình chim hạc. Thời khắc ông không kiềm chế được định vươn tay sờ nó một chút, đôi mắt đột nhiên bị che kín, hơi thở quen thuộc phả ở sau cổ cùng giọng nói trầm thấp chứa đựng dục vong kìm nén đã lâu:

"Hạc Hạc... Mừng em về nhà."

(Đoạn này xin phép đổi từ ông sang anh và hắn nhen~ Kí©h thí©ɧ chưa?) (Thật ra toi sẽ không nói chi tiết về chuyện của hai người này, mọi người tự suy diễn ra ha? Viết vì đam mê nên phi logic lắm.)

Cơ thể Chu Hạc giật nảy, xúc cảm sau lưng quá rõ, chân anh run run, sắp không trụ vững được mà ngã xuống. Cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở của mình, Chu Hạc gỡ bàn tay đang che đôi mắt của mình ra, quay người lại dùng lực đẩy người kia ra.

"Tang tiên sinh, anh nhận nhầm người."

"Nhầm người?"

Tiếng cười nhạt của người đàn ông truyền tới tai Chu Hạc khiến anh không thể giữ bình tĩnh, da gà nổi lên hết, sự hoảng sợ đang dần chiếm lĩnh cơ thể anh.

"Hạc Hạc ngốc. Chúng ta vào phòng nói chuyện, mỗi lần muốn dỗ em đều phải dỗ trên giường mà."

Không đợi Chu Hạc phản ứng, Tang Châu Diệp đã bế thốc anh lên, đưa người vào căn phòng ngủ của mình. Nghe được tiếng kêu của máy móc, Chu Hạc đã biết mình xong đời.

Tang Châu Diệp đặt anh nằm trên giường, dùng cơ thể to lớn của hắn đè lên người anh. Vùi đầu vào cổ anh, tham lam hít ngửi mùi hương, ôm chặt lấy người hắn ngày đêm mong nhớ.

"Châu Diệp, đồ khốn."

Tang Châu Diệp liếʍ hết từng giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt xinh đẹp kia, hôn lên trán anh.

"Hạc Hạc, rõ ràng em là người từ bỏ trước. Anh bị người khác lừa, nhân cơ hội anh trắng tay, em liền đám cưới với chị anh."

"Anh còn mặt mũi nói chuyện đó với em!"

Nước mắt cố gắng kìm lại trong mắt, Chu Hạc trừng Tang Châu Diệp, hung dữ nói:

"Anh làm em có thai, sau đó liền ngủ với người phụ nữ khác...."

Không đợi anh nói hết, Tang Chân Diệp tưởng mình nghe nhầm, hắn véo cái má đang hồng lên vì khóc của Chu Hạc, khuôn mặt đã không giấu được niềm vui, nói chen vào.

"Em sinh con? Chu Tĩnh Anh là con trai của anh?"

Hắn sắp hạnh phúc đến chết mất.

"Nhưng em vì sao không nói với anh, lúc nào cũng trốn anh, trốn cũng thật kĩ. Đôi lúc anh cảm thấy có phải mình phải gϊếŧ hết đám người trên thế giới này đi... Để không ai giấu được Hạc Hạc của anh nữa."

Chu Hạc không thể chịu được mà bật khóc, đôi tay liên tục đẩy hắn, người đã run lên như động vật nhỏ bị thú săn mồi bắt được.

"Hạc Hạc? Đừng sợ, anh không gϊếŧ người."

Cảm thấy người dưới thân vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, Tang Diệp Anh cọ cọ phần thân dưới vào người anh, gỡ bàn tay đang che mất khuôn mặt ướt vì nước mắt, nhẹ nhàng liếʍ nước mắt chảy ra không ngừng.

"Hạc Hạc, vợ à, em khóc, anh nứиɠ quá."

Hắn nhịn đã quá lâu, cảm thấy nhịn đến tắc nghẽn, sắp không xong rồi. Hạc Hạc của hắn lớn như vậy rồi, vẫn ngây ngô như lần đầu hắn gặp anh. Đối với người ngoài luôn là bộ dáng ôn hòa nhã nhặn, nhưng bên trọng rất yếu đuối, sẽ nức nở với hắn.

Chu Hạc tức giận đấm vào đầu hắn, lực tay của anh rất nhẹ, giống như trêu đùa hắn.

Anh thật ra muốn gặp hắn lắm, muốn nói với hắn rất nhiều thứ. Nhưng tình cảm của Tang Châu Diệp khiến anh thấy ngạt thở, nó dồn ép anh. Anh quyết định rời bỏ hắn, mang theo đứa con của hắn chạy trốn. Không chỉ là vì anh muốn bảo vệ Chu Tĩnh Anh mà còn muốn gϊếŧ chết thứ tình cảm này. Anh nhận không được, nó nóng quá, sẽ thiêu chết anh.

Tang Châu Diệp xuất chúng như vậy, anh đã hủy hoại của hắn rất nhiều thứ. Sự ích kỷ của anh khiến hắn đối đầu với nhà họ Yến, khiến hắn phải điên cuồng giành giật lại vị trí của mình...

Nhưng dáng vẻ vừa nãy thực sự dọa chết anh. Rụt rè nắm chặt lấy tấm chăn, Chu Hạc mở miệng nói:

"Chúng ta kết thúc rồi. Anh thả em đi..."

Không gian yên tĩnh trong phút chốc càng làm Chu Hạc chột dạ. Anh nhắm mắt chờ đợi án tử hình từ hắn. Lần này, có thế nào cũng phải từ chối. Anh không thể lúc nào cũng ích kỷ, hủy hoại người này. Lẽ ra ngay từ đầu, anh đã không nên khinh thường trực giác của mình, không nên đồng ý lời tỏ tình của hắn, không nên dây dưa với hắn dù biết tình cảm của hắn một ngày nào đó sẽ thiêu đốt mình.

Đợi mãi không thấy bất kì đau đớn nào, Chu Hạc mở mắt, nhìn thấy một Tang Châu Diệp hai mắt giăng đầy tơ máu, ánh lên một tầng hơi nước, hơi thở của hắn dồn dập. Hắn thôi đè lên người anh, xuống giường, đến tủ quần áo tìm kiếm thứ gì đó.

"Lách cách"

Chu Hạc theo phản xạ chạy xuống giường, tiến đến cửa, nhưng anh có cố gắng thế nào, cửa cũng không mở được. Anh cắn môi, nghĩ ngợi, tiếp theo nên làm gì, Tang Châu Diệp sẽ xích anh lại rồi làm anh đến chết mất. Lúc trước anh vì buổi tối hôm đó, nhân lúc hắn ngủ say, chịu đựng đau đớn, tìm thấy chìa khóa trong con chó bông anh tặng cho hắn. Một lần đó, chạy trốn đến mười bốn năm.

"Hạc Hạc có tò mò vì sao anh lâu như vậy không đến tìm em không?"

Chu Hạc lắc đầu.

"Là vì anh thấy Hạc Hạc sống rất vui vẻ, là vì anh có bệnh. Em biết mà, anh nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng có ngày anh nhịn không nổi nữa rồi."

Lúc này, Tang Châu Diệp đã cách Chu Hạc một bước chân, hắn hơi cúi đầu.

Rất lâu rồi, Chu Hạc mới thấy được, hình ảnh Tang Châu Diệp rơi nước mắt.

"Một là em bắn anh một phát hai là em chấp nhận sống ở đây cả đời với anh."

Khẩu súng nằm yên trên đất, chỉ cần Chu Hạc cầm nó lên, bóp cò, sự sống và tình yêu của Tang Châu Diệp sẽ kết thúc. Anh được tự do. Tang Châu Diệp cũng được tự do.

"Chồng... Tiểu Diệp... hức...hức..."

Chu Hạc ném khẩu súng đi, hôn lên môi hắn.

Tuy rằng Chu Hạc sợ hãi trước tình yêu của Tang Châu Diệp nhưng một nửa còn lại, anh cũng yêu hắn. Sự mâu thuẫn trong tâm hồn giằng xé anh, áp lực gia đình đè nặng lên vai anh... Một lần đưa ra quyết định sai lầm chính là một lần chờ đợi nhau đến mười bốn năm.

Mười bốn năm của bọn họ. Khoảng thời gian Tang Châu Diệp chết chìm trong ảo giác của mình về mối tình đầu hắn si mê. Khoảng thời gian Chu Hạc mơ màng giữa nỗi sợ và tình yêu.

Kết thúc bằng một khởi đầu mới.

.

Vở kịch nhỏ:

Chu Hạc: "Em tệ lắm đúng không? Để anh đợi lâu như vậy..."

Tang Châu Diệp: "Hạc Hạc có tệ cũng là vợ anh."

Chu Hạc: "Nếu lúc đó em bắn anh thật thì sao?"

Tang Châu Diệp: "Trước khi chết, anh sẽ mang em theo cùng."

Chu Hạc: "Đồ lừa đảo!"

Tang Châu Diệp: "Đùa em chút. Anh không nỡ gϊếŧ em. Hạc Hạc nhát gan chắc chắn sẽ không dám bắn anh. Anh chỉ muốn thử em một chút."

Tang Châu Diệp: "Hạc Hạc, có hối hận vì đã quen anh không?"

Chu Hạc: "Hối hận."

Chu Hạc: "Hối hận vì sao không quen anh sớm hơn, như vậy từ bé có thể yêu anh rồi."