CHƯƠNG 8: BẠN CÙNG LỚP

Tới lớp học rồi, Cố Thời Khuynh nhìn trái nhìn phải, sau đó tìm tới chỗ ngồi còn trống cạnh cửa sổ đặt cặp sách lên mặt bàn, yên lặng đoan chính ngồi xuống chỗ đó.

Chưa tới giờ vào lớp, rất nhiều đứa trẻ đã nhanh chóng vây quanh chỗ cậu, một cậu nhóc ngồi trước bàn cậu quay người xuống, hai tay chống má, ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn Cố Thời Khuynh: "Xin chào, mình là Lưu Hi Thần, cậu là bạn học mới chuyển trường đến đúng không? Rất vui được biết cậu, chúng ta có thể làm bạn được không?"

"Được chứ, mình là Cố Thời Khuynh." Bàn cùng bàn của Lưu Hi Thần - một cô bé thắt hai bím tóc cũng quay đầu lại, cười khanh khách nói với Cố Thời Khuynh: "Uầy, là bạn học mới! Trông cậu đẹp thật đấy! Xin chào, mình tên là Diêu Khả Doanh."

"Xin chào."

"Đúng vậy, bây giờ cậu có thể là học sinh đẹp nhất trong lớp đấy. Xin chào, mình là Trần Văn Uy." Một cậu nhóc đi quang qua nghe thấy lời Diêu Khả Doanh nói, cũng dừng lại, ngắm nghía Cố Thời Khuynh một chút, nói.

Sau đó lại có thêm vài đứa trẻ vây quanh Cố Thời Khuynh, nhìn Cố Thời Khuynh như đánh giá một hi thế trân bảo nào đó.

"Nhìn này nhìn này, bạn học mới trông đẹp trai quá!"

"Đúng vậy đúng vậy, trông y như hoàng tử bé ấy!"

...

Đến tận khi chủ nhiệm lớp cầm giáo án bước vào lớp học, đám đông vây quanh Cố Thời Khuynh mới bắt đầu tản đi.

Chủ nhiệm lớp đi lên bục giảng, bỏ tập giáo án trong suốt trong tay xuống, bắt đầu nói chuyện: "Chào các bạn học sinh, tôi là chủ nhiệm lớp mới của các bạn học kỳ này. Tôi họ Tống, tên đầy đủ là Tống Đa Nhan, rất vui được phân đến lớp 4 (2) dạy ngữ văn cho mọi người." Nói xong, chủ nhiệm lớp Tống cầm một viên phấn trên bục giảng, viết lên bảng đen ba chữ "Tống Đa Nhan" to đùng rồi viết tiếp một dãy số đằng sau tên của cô ấy.

"Đây là số điện thoại của cô giáo, xin các bạn học sinh ghi nhớ rồi về nhà với cho cha mẹ các bạn. Sau này có chuyện gì, ví dụ như bị ốm hoặc trong nhà có việc muốn nhắn cho cô giáo xin phép thì có thể bảo cha mẹ gọi vào số điện thoại cho cô."

Cố Thời Khuynh cặm cụi ghi số điện thoại của giáo viên chủ nhiệm Tống vào cuốn sổ nhỏ của mình.

Cô Tống viết số điện thoại xong, tiếp tục nói với các học sinh của mình: "Học kỳ này, lớp 4 (2) của chúng ta chào đón một bạn học mới. Cô mời bạn học sinh mới lên đây tự giới thiệu bản thân với mọi người. Mọi người chào đón bạn bằng một tràng vỗ tay nào!" Dưới lớp đồng loạt vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Cố Thời Khuynh chậm rãi bước lên bục giảng trong tràng vỗ tay của mọi người. Chờ tiếng vỗ tay ngừng, Cố Thời Khuynh mới mở miệng nói: "Xin chào mọi người, mình là Cố Thời Khuynh. Thời trong thời gian, Khuynh trong nhất tiếu khuynh thành." Nói xong cậu cầm lấy một viên phấn trên bục giảng, viết tên mình xuống dưới tên và số điện thoại của cô Tống vừa mới viết. Sau khi viết xong, Cố Thời Khuynh quay lại, tiếp tục nói với mọi người: "Rất vui vì có thể quen biết mọi người ở học kỳ mới này. Mình mới đến lớp, xin mọi người chỉ bảo nhiều hơn. Cảm ơn." Nói xong, Cố Thời Khuynh cúi đầu chào mọi người rồi bước xuống bục, quay trở lại chỗ ngồi của mình và ngồi xuống.

Lúc Cố Thời Khuynh đi xuống bục giảng, tràng vỗ tay kéo dài không ngớt của các bạn học sinh lại lần nữa vang lên.

Cô Tống có ấn tượng rất sâu sắc với học sinh mới chuyển trường đến này, lúc nghe cậu giới thiệu xong thì yêu thích không thôi.

Cô ấy nhận ra vị trí bên cạnh Cố Thời Khuynh chưa có ai ngồi. Có lẽ là do ngoại hình của Cố Thời Khuynh rất đẹp, các học sinh không có ai tự nhận là có thể xứng làm bạn cùng bàn, ngồi cạnh cậu.

Cô Tống suy nghĩ một lát, nói: "Lớp trưởng Vương Dật Chi, em làm bạn cùng bàn với Cố Thời Khuynh nhé." Chủ nhiệm lớp hiểu ban cán sự trong lớp, biết được lớp trưởng Vương Dật Chi là một học sinh có học lực giỏi và các phẩm chất khác cũng toàn diện, do đó cô để cậu ấy làm bạn cùng bàn của Cố Thời Khuynh, như vậy có thể khiến cậu ấy giúp Cố Thời Khuynh hiểu và hoà nhập với lớp nhanh hơn.

Vương Dật Chi được gọi đến tên thụ sủng nhược kinh đứng lên, dọn dẹp đồ đạc của mình rồi ngồi vào vị trí bên cạnh Cố Thời Khuynh. Sau khi cất cặp sách, sách và hộp bút, Vương Dật Chi mỉm cười đưa tay ra nói với Cố Thời Khuynh: "Xin chào, mình là Vương Dật Chi, là lớp trưởng lớp này, rất vui được làm quen với cậu. Sau này nếu cậu có bất kỳ câu hỏi nào về học tập hoặc giao lưu thì có thể hỏi mình."

Cố Thời Khuynh đánh giá người bạn lớp trưởng này một chút. Cậu ấy là một cậu bé hào hoa phong nhã đeo kính đen. Cố Thời Khuynh cũng đưa tay ra bắt lấy tay Vương Dật Chi: "Xin chào, rất vui được làm quen với cậu."

Cô Tống bắt đầu giảng bài, một tiết học chẳng mấy đã trôi qua. Sau tiết học, Lưu Hi Thần, Trần Văn Uy và Diêu Khả Doanh lại vây quanh Cố Thời Khuynh và Vương Dật Chi. Rất trùng hợp, thì ra bốn người bọn họ là bạn tốt của nhau.

Trần Văn Uy là uỷ viên ban thể thao, Diêu Khả Doanh là uỷ viên ban văn nghệ, còn Lưu Hi Thần tuy không có chức vụ gì nhưng thành tích học tập lại rất tốt.

"Nào nào nào, giờ giải lao của tiết thứ ba chúng mình sẽ đưa Cố Thời Khuynh đi đâu đây? Tiết cuối hình như là tiết thể dục, chạy xong có thể tự do hoạt động, đi đâu đi đâu?" Trần Văn Uy mở lời trước.

Sau đó, ba người kia không hẹn mà cùng trăm miệng một lời: "Đi Tiểu Hắc!"

"... Tiểu Hắc?" Cố Thời Khuynh nghe thấy cách gọi này thì không khỏi có phần nghi hoặc. Rốt cuộc đó là nơi như thế nào mà lại bọn họ gọi thành "Tiểu Hắc".

""Tiểu Hắc" ở đây chính là căng tin của trường học. Bởi vì ông chủ bán căng tin ở tiểu học Dương Đức lòng dạ hiểm độc, ỷ vào trường học chỉ có mỗi một cái căng tin của ông ta nên bán cái gì cũng độn giá thêm năm tệ nữa so với bên ngoài. Do đó tất cả học sinh trường tiểu học Dương Đức chúng mình đều gọi căng tin trường học thành "Tiểu Hắc"." Lưu Hi Thần thấy dáng vẻ nghi hoặc của Cố Thời Khuynh, nhiệt tình giải thích cho cậu hiểu.

"... Thì ra là thế, đúng là thú vị thật." Cố Thời Khuynh nghe xong cũng không nhịn được cười.

"Các cậu, cả hai người đều muốn đi xuống Tiểu Hắc mua đồ ăn đúng không? Mình nói trước đi, giờ ra chơi chúng mình sẽ đưa Cố Thời Khuynh xuống Tiểu Hắc trước, đến giờ thể dục nên dẫn Cố Thời Khuynh đi vòng quanh trường thăm thú một chút." Lớp trưởng Vương Dật Chi ngồi cùng bàn nghe ba người nói xong, có chút bất đắc dĩ nói.

"Được được, biết rồi, lớp trưởng. Vậy thì cứ quyết định như thế nhé." Diêu Khả Doanh cười, nói với lớp trưởng.

Chẳng mấy chốc, tiếng chuông vào lớp đã vang lên, các học sinh nhanh chóng chạy về chỗ ngồi, ổn định vị trí. Hai tiết học này đều là tiết toán, học liên tục. Giáo viên dạy toán là một cô giáo trẻ hơn cô Tống một chút, họ Nhan. Cô Nhan cũng tự giới thiệu bản thân một chút giống như cô Tống rồi viết tên và số điện thoại của mình lên bảng đen.

Sau đó, cô Nhan tiếp tục viết yêu cầu về các loại sách bài tập để làm bài tập của cô với các bạn học sinh lên bảng đen.

Thoáng chốc, hai tiết toán liên tiếp cũng nối đuôi nhau trôi qua, tiếng chuông tan học vang lên, Trần Văn Uy lập tức hấp tấp chạy tới: “Đi đi đi, đang là giờ nghỉ giữa giờ, đi Tiểu Hắc nhanh!”

Thế là năm người rất vui vẻ hào hứng mà kéo nhau tới “Tiểu Hắc”. Cố Thời Khuynh nhìn Trần Văn Uy và Lưu Hi Thần mỗi người kéo một tay của cậu, Vương Dật Chi và Diêu Khả Doanh đi đằng sau bọn họ, trong lòng Cố Thời Khuynh bỗng dâng lên một loại cảm giác ấm áp không tên. Ngoại trừ anh và cha mẹ ra, cậu rất ít khi thân thiết với những người khác như vậy. Ở viện phúc lợi, tất cả bạn học đều xa lánh cậu, không chơi với cậu. Đây là… cảm giác có bạn có bè sao?

… Cảm giác thật tốt. Quả nhiên là ngôi trường mà anh từng theo học. Những con người ở đó, giống như anh, đều khiến người ta cảm nhận được sự ấm áp và gần gũi.

“Đúng rồi, Thời Khuynh, cậu mang tiền không? Nếu cậu không mang thì mình mời cậu một bữa nhé?” Lưu Hi Thần bỗng mở miệng nói.

“Mình mình mình, mình cũng mời cậu.” Trần Văn Uy bên cạnh cũng phụ hoạ nói theo.

“Cảm ơn nhé, nhưng mà tớ có mang tiền rồi.” Trước khi tới trường, anh đã đưa cho cậu một tờ năm mươi màu xanh lục in hình ông nội Mao. Anh bảo cậu rằng nếu đói thì đến căng tin trường học mua gì đó mà ăn.

Đi tới “Tiểu Hắc”, nơi này rộn ràng náo nhiệt, là nơi tụ tập rất nhiều bạn học. Tất cả đều hối hả chạy xuống sau khi tiếng chuông hết tiết vang lên.

“Ăn gì đây ăn gì đây?” Lưu Hi Thần hỏi.

“Đương nhiên là quye cay rồi!” Trần Văn Uy nói.

“Mình cũng ăn que cay!” Lưu Hi Thần cũng đáp

“Mình muốn ăn kem!” Diêu Khả Doanh nói.

Lớp trưởng Vương Dật Chi có hơi bất đắc dĩ: “Được rồi, mình biết các cậu đều muốn ăn, nhưng sau đó đừng quên rằng chúng ta phải mua sách bài tập mà cô giáo yêu cầu đó.” Ý nói là các cậu nên tới khu văn phòng phẩm tìm sách bài tập nữa.

“Thời Khuynh, cậu có muốn ăn gì không?” Trần Văn Uy chen vào trong đám người, cầm hai gói que cay tới, đưa một gói trong đó cho Lưu Thần Hi, hỏi Cố Thời Khuynh.

“Mình thì cái gì cũng được. Ừm, cho mình cái kem đi.” Cố Thời Khuynh nhìn đủ loại đồ ăn vặt lấp lánh trong "Tiểu Hắc", thứ mà cậu chưa từng thấy ở cô nhi viện trước đây. Cậu suy nghĩ một lát, bỗng chợt nhớ ra mình từng nghe từ những đứa trẻ đã ăn kem trong trại trẻ mồ côi nói rằng đó là một món ăn lành lạnh, ngọt ngào và rất ngon. Vì thế cậu liền nói Trần Văn Uy.

“Khả Doanh, Khả Doanh, cậu mau đưa Thời Khuynh đi chọn kem đi.”

Diêu Khả Doanh dẫn Cố Thời Khuynh đến bên cạnh cái tủ đông của “Tiểu Hắc”, mở cửa tủ đông ra, hỏi Cố Thời Khuynh: “Thời Khuynh, cậu muốn ăn vị nào? Ở đây có vị vani này, vị sô cô la này, vị khoai môn này…”

“Cho mình vị khoai môn.”

Diêu Khả Doanh lấy một cái kem vị khoai môn màu tím đưa cho Cố Thời Khuynh, còn cô thì lấy một cái kem vị vani.

Sau đó, Cố Thời Khuynh đến khu vực bán kẹo để mua một ít kẹo trái cây về chia cho bốn người bạn mới của mình, đồng thời mua một thêm một thanh sô cô la để mang về nhà tặng người thân trong gia đình. Những người ăn đồ ngọt thật dễ thương…

Chọn xong đồ muốn mua rồi, mọi người cùng đi tới tập trung trước quầy thu ngân để xếp hàng. Trả tiền xong, Cố Thời Khuynh chia kẹo trái cây cho mọi người.

“Cảm ơn Thời Khuynh.”

Lưu Hi Thần câu lấy cổ Cố Thời Khuynh: “Thời Khuynh có lòng quá.”

Cố Thời Khuynh hơi ngượng ngùng. Ngoại trừ Cố Thời Hạc ra, cậu vẫn chưa quen thân thiết với người khác như vậy.

“Nào nào nào, Thời Khuynh muốn ăn que cay không?” Trần Văn Uy đợi không kịp nữa, xé gói que cay ra, lấy một cây nhét vào miệng, xong đó lại đưa gói đó cho Cố Thời Khuynh.

“Ừm, cảm ơn.”

Cố Thời Khuynh không ăn được đồ quá cay hoặc có chất kí©h thí©ɧ quá mạnh. Vì vậy cậu ngập ngừng nhận gói que cay trong tay Trần Văn Uy, lấy một cây ra bỏ vào miệng. Hương cay toả ra bốn phía, trong vị cay còn có vị ngọt.

“Ăn ngon không? Ăn ngon không? Mùi vị của hãng này như thế nào?” Lưu Hi Thần hỏi với vẻ mặt tò mò.

“Ừm, mùi vị cũng khá ngon.”

“A a a, mình muốn ăn, mình cũng muốn ăn nữa. Văn Uy, mau cho mình nếm thử một cây đi.”

“Đây đây đây, không ai tranh với cậu đâu mà lo.”

“Thời Khuynh, cậu ăn kem nhanh đi, nếu không nó chảy ra mất.” Diêu Khả Doanh nói với Cố Thời Khuynh.

“Ừm.”

Sau khi xé lớp giấy gói, Cố Thời Khuynh nhẹ nhàng liếʍ một miếng.

Lành lạnh man mát, rất ngọt ngào.

Rất hợp khẩu vị với người nào đó.

Sau này nếu có thời gian… cậu nhất định phải ăn kem với anh một lần.



Giờ thể dục, trên đường chạy nhựa sân trường, sau khi nữ chạy 800m (2 vòng) và nam chạy 1.000m (3 vòng), giáo viên thể dục tuyên bố giải tán, các học sinh được tham gia các hoạt động tự do.

Bốn người đưa Cố Thời Khuynh đi một vòng, cuối cùng thì đưa cậu đến thư viện của trường.

“Văn Uy, giờ thể dục mà chúng ta tới thư viện trường thật sự không có vấn đề gì sao?”

“Không sao mà, có uỷ viên thể dục mình đây phê chuẩn cho cậu.”

Năm người lướt qua một vòng kệ sách, phòng đọc rồi rời khỏi thư viện.



Tan học, Cố Thời Hạc tới đón Cố Thời Khuynh. Cố Thời Khuynh đeo chiếc cặp sách màu xanh da trời của cậu, đi ra ngoài cùng bốn người khác, bao gồm Vương Dật Chi, lưu Hi Thần, Trần Văn Uy và Diêu Khả Doanh.(Ngọc Anh x T Y T)

Cố Thời Khuynh liếc mắc một cái đã thấy được dáng vẻ cao gầy tuấn tú, nổi bật khác thường của thiếu niên đang đứng trước cổng trường.

Quả nhiên… anh cứ như tiên hạc vậy. Dù cho anh đừng ở chỗ nào cũng đều loá mắt đến nỗi người khác liếc nhìn một cái đã có thể nhận ra.

“Anh ơi!” Cố Thời Khuynh lập tức lon ton chạy về phía Cố Thời Hạc.

Cố Thời Hạc khom người, đỡ cặp sách trên lưng Cố Thời Khuynh xuống cầm trên tay. Anh nhìn thấy bốn người đi phía sau Cố Thời Khuynh, gật đầu với bọn họ: “Hình như là bạn học mới A Khuynh làm quen ở trường đúng không nhỉ?”

“Dạ. Đúng rồi, anh ơi, em có cái này cho anh này.”

Nói xong, Cố Thời Khuynh nhét thanh sô cô la mua ở cửa hàng trường vào tay Cố Thời Hạc.

Cố Thời Hạc bất ngờ nhìn thanh sô cô la trong tay mình. A Khuynh của anh cũng biết mua kẹo cho anh ăn.

“Cảm ơn A Khuynh nhé, anh thích lắm.” Cố Thời Hạc chưa ăn đã mở lời khen cậu trước.

“Đi thôi, A Khuynh, chúng ta đi về nhà.” Cố Thời Hạc dắt tay Cố Thời Khuynh, một tay khác thì xách cắp sách của Cố Thời Khuynh, hai người một cao một thấp đi tới trạm tàu điện ngầm.

“A Khuynh, về nhà xong em kể anh nghe một chút về những gì em nhìn thấy ở trường đi."

“Dạ được.”

“A Khuynh, mình tìm hiểu mấy đường từ trường về nhà gần một chút. Lần này là đi đường tới tàu điện ngầm về nhà, lần sau anh sẽ đưa em đi xe buýt về nhà. Nhỡ đâu, anh nói là nhỡ đâu thôi nhé, một ngày nào đó A Khuynh đi lạc ở gần trường vẫn có thể về nhà bằng cách đó.

“Dạ vâng, anh.”

Cố Thời Hạc dắt theo Cố Thời Khuynh, bước những bước thật chậm, dần dần nhận ra biển báo giao thông trước mặt, họ đã tới trạm tàu điện ngầm: “A Khuynh, lấy thẻ công dân ra, quẹt thẻ ở chỗ này là có thể vào trạm bắt tàu được rồi.”

Mấy ngày trước, Cố Tri Trạch và Mai Hoạ Tuyết vừa đưa Cố Thời Khuynh đi làm thẻ căn cước công dân.

“Tích.”

“Tích.”

Tiếng quẹt thẻ vang lên, hai người bước vào trạm xe.

Đây là lần đầu tiên Cố Thời Khuyenh đi tàu điện ngầm nên có chút mới lạ. Có vẻ như sau khi sống với anh, đã có rất nhiều điều đầu tiên xảy đến với cậu.

Cố Thời Hạc bắt đầu dạy cậu phải bắt chuyến tàu nào và đi bao nhiêu trạm xe.

Hai người về tới nhà.