CHƯƠNG 16: GÂY SỰ

“Dạ em chưa. Anh, bên trong đó có cái gì?”

“A Khuynh mở ra xem thì biết.”

Nói xong, Cố Thời Hạc nắm tay Cố Thời Khuynh đi tới phòng của cậu, quả nhiên nhìn thấy hộp quà to đùng đang nằm ngay ngắn ở trên mặt bàn trong phòng Cố Thời Khuynh.

“Em mở ra nhìn thử xem nhé?”

“Dạ.”

Cố Thời Khuynh mở dây gói hộp quà ra thật cẩn thận, mở nắp hộp. Đập vào mặt cậu là một chiếc hộp chứa đủ các loại kẹo thơm ngon.

“Waoo.” Ngay Cố Thời Khuynh ngày thường không ăn nhiều kẹo cũng phải thốt lên một tiếng. Từ trước tới nay, cậu chưa từng thấy nhiều kẹo như vậy bao giờ.

“Em thích không? Chúc A Khuynh Halloween vui vẻ. Đây là quà Halloween anh tặng cho em.”

“Cố Thời Khuynh lúc này mới nhận ra rằng hôm nay có vẻ là Halloween. Halloween là một lễ hội rất hoành tráng ở phương Tây, tương đương với “lễ Quỷ” của phương Tây.

“Cảm ơn anh, em rất thích món quà này. Chúc anh Halloween vui vẻ.”

Cố Thời Khuynh bóc giấy gói của một viên sô cô la ra rồi cắn một miếng: “Ngọt quá.” Cậu bình luận.

Ngọt giống như con người của anh vậy. Cố Thời Khuynh tiếp tục thầm bổ sung.

“Thật sao? Vậy thì tốt quá.” Cố Thời Hạc cũng lấy một viên kẹo giòn nếm thử.

“A Khuynh, chúng ta cùng hát bài “Đèn Bí Ngô Và Ly Đế Cao” đi.” Cố Thời Hạc đột nhiên đề nghị.

““Đèn Bí Ngô Và Ly Đế Cao”?”

“Ừm, đây là một bài hát về Halloween, do một ca sĩ hát nhạc cổ phong - Kỳ Nhiên trình bày. Bài này nghe hay lắm, hát vào ngày Halloween sẽ rất có không khí.”

“Dạ được, thế nhưng có lẽ em phải nghe vài lần mới học được.”

“Không thành vấn đề!”

Thế là Cố Thời Hạc lấy điện thoại của mình ra, tìm “Đèn Bí Ngô Và Ly Đế Cao” trong bộ sưu tập của mình và bắt đầu phát bài hát.

Tiếng nhạc kỳ ảo, u oán và thanh tao vang lên, đúng là rất có không khí của đêm Halloween.

“Hay lắm.” Cố Thời Khuynh đánh giá.

“Anh cũng cảm thấy bài hát này rất hay.”

Nghe xong vài lần, cuối cùng Cố Thời Khuynh cũng học xong. Sau đó hai người nhận ra một vấn đề - đây là một bài song ca, vậy thì ai sẽ hát phần của nam, ai sẽ hát phần của nữ đây?

“...” Cố Thời Hạc trầm tư một chút rồi nói với Cố Thời Khuynh: “Anh muốn hát phần của nam.” Đây không phải là giọng điệu thương lượng giống như những lần trước: “Để anh hát phần của nam được không?” mà là giọng điệu khẳng định.

Được rồi, vậy xem ra là anh thật sự không muốn làm “nữ”.

“Vậy em hát phần của nữ cũng được.” Cố Thời Khuynh không có ý kiến gì.

“Tốt rồi.”

Cố Thời Hạc bật chức năng karaoke của Kugou Music, tìm bài hát “Đèn Bí Ngô Và Ly Đế Cao”, sau đó hai người họ xem lời bài hát và hát theo nhạc đệm.

Cố Thời Hạc: “Đêm nay bóng đêm bao phủ

Ta biến thành quỷ hút máu

Bữa tiệc chốc nữa ta muốn trêu chọc ai

Ngươi đoán được không?

Răng nanh của ác quỷ

Toát lên vẻ tôn quý của ta

Đừng hòng dùng quả táo và viên kẹo của ngươi

Lấp kín được miệng ta

Đúng là bữa tiệc long trọng này

Ta chuẩn bị cho ngươi

Khi ánh trăng dần bị ngọn đèn nuốt trọn

Và bắt đầu biến mất

Vô số con rơi

Sẽ thao túng con rối của ta

Dâng cho ta lòng trung thành

Và cả ly rượu đế cao

Không việc gì phải buồn bã

Cũng chẳng cần ai tới nịnh nọt

Thần thánh đơn giản chỉ là sự an ủi hư cấu của nhân loại

Nếu ngươi muốn ngợi ca

Thì ta mới là dị loại chân chính

Đó là những lời ta từng nghe

Lời ca ngợi dễ nghe nhất

Cộc cộc cộc, tiếng bước chân lảng vảng

Hi hi ha ha, tiếng cười vang vọng

Hắn đang đến với bộ trang phục kỳ quặc trên người

Che giấu đi tình yêu khoa trương biết bao nhiêu

Khoé môi khẽ cong lên sau lớp mặt nạ

Đêm điên cuồng lặng lẽ xuyên qua tận đáy lòng

Ngay cả khi điệu nhảy này thánh thót cùng với bài nhạc

Ồn ào hối hả, mọi thứ rồi sẽ sụp đổ

Với một ly rượu đầy.”

Cố Thời Khuynh: “Ta thích đèn bí đỏ

Ta muốn gõ cửa nhà ngươi

Ta có đôi cánh nhỏ và cặp sừng nhỏ

Khiến cho ta trở nên bất bại

Mụ phù thuỷ, xác sống

Và quái nhân khoa học là cái thá gì

Nếu đã lọt vào tầm ngắm của ta

Không một ai có thể trốn thoát

Vị mục sư đáng kính

Cũng chỉ đơn thuần là ngươi

Ta mặc kệ ngươi có niệm cho ta

Đoạn chú thuật nào

Mỗi người đều hy vọng

Liếc mắt một cái là hiểu rõ được linh hồn bên trong

Nhưng ta lại muốn

Cười nhạo tầm nhìn hạn hẹp của lũ người đó

Không khí quá vui vẻ

Sẽ làm ta cảm thấy đau

Không có lúc nào

Thời gian không nhắc nhở đến vết thương trên đôi cánh tàn tạ của ta

Có người sa vào đêm khuya

Có người si mê sáng sớm

Ngươi cũng như vậy

Cố gắng sinh tồn theo cách của ngươi

Cộc cộc cộc, tiếng bước chân lảng vảng

Hi hi ha ha, tiếng cười vang vọng

Nàng đang đến với bộ trang phục kỳ quặc trên người

Che giấu đi tình yêu khoa trương biết bao nhiêu

Chiếc đèn bên ngoài tủ kính khẽ lay động

Cơn gió dịu dàng kể ra niềm đau

Dường như sau một đêm dài lắm mộng

Tất cả đều có thể được tha thứ.”



Sau khi hát xong, cả hai cùng nhau nghe lại kết quả đạt được, sau đó tải âm thanh lên trang cá nhân Kugou Music chính của Cố Thời Hạc. Bài hát này sau đó đã nhận được rất nhiều lượt thích và bình luận, đồng thời trở thành kỷ niệm Halloween của hai người trong tương lai.

Sau đó, hai anh em đi đến phòng khách ăn bữa sáng. Bữa sáng được dì bảo mẫu làm xong đã sửa soạn sẵn, đặt trên mặt bàn. Cố Thời Hạc cho chúng vào lò vi sóng đun nóng một lúc rồi bắt đầu ăn sáng với Cố Thời Khuynh.

Ăn cơm xong, hai người nhận ra hình như cha mẹ cũng ra ngoài hẹn hò rồi.

“A Khuynh, hôm nay là Halloween, chúng ta hoá trang thành một thứ gì đó để doạ cha mẹ đi? Sau đó tiện thể trang trí sắp xếp lại phòng luôn, em thấy như thế nào?”

“Dạ được.” Nghe có vẻ rất thú vị, Cố Thời Khuynh vui vẻ đồng ý.

Vì vậy, hai người họ lẻn vào phòng của Mai Hoạ Tuyết, sử dụng một bộ mỹ phẩm mà Mai Hoạ Tuyết chưa từng mở, lần lượt trang điểm thành chú hề và ma cà rồng.

Tiếp đó, Cố Thời Hạc lấy trang bộ trang phục Halloween mà anh đã mặc để tham gia lễ hội hóa trang Halloween ở trường trung học ra, lần lượt mặc cho mình và Cố Thời Khuynh, đồng thời treo đèn bí ngô và dơi giấy đen ở mọi góc của phòng khách.

Chà, trông đã có một chút không khí Halloween rồi.

Hôm nay Mai Hoạ Tuyết bảo Cố Tri Trạch đưa bà đi dạo phố, đến giờ mới về nhà. Bà mệt mỏi lấy chìa khoá từ túi xách ra mở cửa.

Kết quả vừa mở cửa đã thấy trong phòng tối đen như mực, giữa thanh thiên bạch nhật mà kéo rèm đóng cửa kín mít. Trong phòng khách chỉ có mấy chiếc đèn bí ngô tỏa ra ánh sáng vàng cam yếu ớt.(Ngọc Anh x T Y T)

Bà định bật đèn lên, chưa kịp chạm vào công tắc thì hai "quái vật nhỏ" từ đâu lao ra.

“Cho kẹo hay bị ghẹo!”

“Cho kẹo hay bị ghẹo?” Hai con “quái vật nhỏ” đồng thanh nói.

“Cho khi nào đầy rồi mới thôi.” Cố Thời Hạc lại bổ sung một câu.

“A a a!” Hai con quái vật không biết ở xó xỉnh nào đột nhiên chui ra khiến Mai Hoạ Tuyết bị doạ giật mình, hét lên.

Cố Tri Trạch đứng sau bà vội vàng bật đèn lên. Kết quả là không bật đèn còn tốt hơn. Bật đèn rồi, nhìn thấy dáng vẻ của hai con “quái vật nhỏ” lại càng sợ hơn.

Một người từ trên xuống dưới đen thùi lùi, trên mặt đeo theo cái mặt nạ màu trắng bạc, khuôn mặt vô cùng tái nhợt, đôi môi đỏ tươi, khóe miệng còn dính thêm vệt máu, chảy tỏng tỏng xuống cằm, mười ngón tay đeo móng tay dài nhọn hoắt. Nhìn trông vừa kinh dị và lạnh sống lưng. Đây không phải Cố Thời Hạc thì còn ai vào đây nữa.

Người còn lại đội một bộ tóc giả nhiều màu sắc, hốc mắt xung quanh hai mắt được vẽ hình kim cương màu đen và đỏ, môi được vẽ bằng xúc xích, và một đường thẳng đứng màu đen giống như vết sẹo được kẻ ở khóe miệng bằng bút kẻ mắt màu đe, đồng thời toàn bộ khuôn mặt được phủ một lớp phấn nền dày màu trắng khiến cậu trông rất nhợt nhạt. Cậu đang mặc một bộ trang phục chú hề. Con “quái vật nhỏ” này có vẻ là Cố Thời Khuynh.

Tuy đã nhận ra hai đứa con của mình rồi, Cố Tri Trạch vẫn bị bất ngờ trước sự xuất hiện của hai người họ, ông hét lên một tiếng: “Á!”

“Halloween vui vẻ!”

“Halloween vui vẻ!”

Hai người lại tiếp tục trăm miệng một lời.

“Cha, mẹ, là con và Khuynh mà! Có vẻ thật sự làm hai người sợ rồi.” Cố Thời Hạc chúc Halloween vui vẻ xong vội vàng bồi thêm một câu.

“Hai con đúng là con nhóc quỷ thích gây sự, làm mẹ sợ muốn chết…” Mai Hoạ Tuyết thở phào một hơi, có chút oán trách.

“Còn nữa, các con nhìn xem các con biến phòng khách thành cái gì rồi này.” Bà nói tiếp.

“Mẹ, hôm nay là lễ Halloween nên bọn con muốn có một không khí lễ hội nồng đậm hơn.” Cố Thời Hạc vội vàng giải thích.

Cố Thời Khuynh đứng nép vào người anh. Cố Thời Khuynh không dám hó hé lời nào, ngoan ngoãn đứng đó. Anh là người lên ý tưởng, anh trang điểm, còn cậu chỉ đóng vai trò là “trợ thủ” giúp anh trang trí phòng mà thôi, đúng vậy.

“Hai cái thằng này…” Mai Hoạ Tuyết có chút bất đắc dĩ nói: “"Quên đi, Halloween vui vẻ, nhưng mẹ không có kẹo cho hai nhóc thích gây sự như các con ăn đâu…”

“Dạ không sao không sao, thật ra bọn con có kẹo ăn rồi, là kẹo con mua. Mẹ, để con lấy cho mẹ.” Cố Thời Hạc vội vã về phòng lấy số kẹo còn lại, nhân tiện đưa cho mẹ.

“Uầy, Thời Hạc mua cả kẹo cơ đấy, khá lắm.” Mai Hoạ Tuyết cầm lấy một viên kẹo bơ cứng, bóc vỏ kẹo bỏ vào miệng, đánh giá mùi vị của viên kẹo.

“Coi như là nể thằng nhóc nhà con mua kẹp cho mẹ ăn, mẹ tạm thời tha thứ cho chuyện con biến phòng khách thành như thế này, cả chuyện hoá trang thành mấy thứ ma quỷ này doạ mẹ sợ.” Mai Hoạ Tuyết nghĩ một lát lại bổ sung thêm: “Sau khi Halloween hết rồi, Thời Hạc chịu trách nhiệm sửa sang sắp xếp lại phòng khách. Đừng hỏi mẹ vì sao không gọi Thời Khuynh dọn cùng, liếc mắt qua đã biết cái ý đồ xấu xa này là do Thời Hạc nghĩ ra, do đó Thời Hạc chịu trách nhiệm dọn dẹp lại phòng.”

“Con biết rồi. Tuân lệnh, mẫu hậu đại nhân…” Cố Thời Hạc rầu rĩ nói.

“Mẹ ơi, để con dọn dẹp lại với anh đi. Dù gì con cũng tham gia vào chuyện này.”

“Được, vậy Thời Khuynh cũng chịu trách nhiệm chung với Thời Hạc.”





Vào một ngày cuối tuần của tháng 11, Cố Thời Hạc cảm thấy buồn chán nên nhân tiện muốn xem bài tập về nhà của Cố Thời Khuynh và tiến độ học tập của cậu. Lúc này, Cố Thời Khuynh đang đi mua đồ ăn cùng Mai Hoạ Tuyết.

Cố Thời Hạc vào phòng của em trai, tìm được chiếc cặp sách nhỏ màu lam mà bọn họ cùng đi mua lúc trước. Anh tiện tay lật bài tập của cậu nhóc. Bài tập về nhà của Cố Thời Khuynh chữ nghĩa ngay lối thẳng hàng, phần lớn đều đạt A+ và xuất sắc.

Xem ra cậu nhóc nhà anh học rất giỏi.

Cố Thời Hạc hài lòng mỉm cười, đang định cất sách bài tập lại cặp sách thì phát hiện trong một ngăn kín đáo của cặp sách nhỏ có một phong bì màu hồng.

Đây có phải là… loại phong thư mà anh đang nghĩ không? A Khuynh của anh yêu người nào đó? Đây là bức thư tình cậu muốn viết cho một cô bé khác hay là một cậu bé khác?

Dù biết việc xem trộm việc riêng tư của người khác là một chuyện rất không đúng đắn, thế nhưng anh nóng lòng muốn biết A Khuynh có “yêu sớm” hay không. “Tư tưởng gia trưởng” làm anh tay nhanh hơn não mở lá thư kia ra.

“Bạn học Cố Thời Khuynh thân mến…”

Nhìn dòng mở đầu, Cố Thời Hạc không biết tại sao tự bản thân cảm thấy lòng mình nhẹ bẫng, thở phào một hơi.

May quá, A Khuynh của anh không thích người bạn nào đó ở trường tiểu học mà viết thư tình cho cô bé.

Là may mắn sao? Tại sao anh lại cảm thấy may mắn? Cố Thời Hạc nghĩ không ra bèn bỏ xó, không thèm nghĩ nữa.

Đây là một lá thư tình của người khác viết cho Cố Thời Khuynh. Chữ viết trên lá thư thanh thoát non nớt, vừa nhìn là biết do một cô nhóc nào đó viết.

Ôi, A Khuynh của anh đẹp trai quá, có cả bạn nữ thích rồi.

Cố Thời Hạc không hiểu sao trong lòng có chút chua xót.

Cố Thời Khuynh nháy mắt đã đi mua đồ ăn với Mai Hoạ Tuyết xong, về đến nhà. Cố Thời Hạc nghe được tiếng mở cửa, ngồi trên sô pha phòng khách ngẩng đầu lên. Khuôn mặt trầm lắng và đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm Cố Thời Khuynh.

“Anh?” Tất nhiên là Cố Thời Khuynh cũng chú ý tới, nghi ngờ khó hiểu hỏi một tiếng.

Anh bị làm sao thế nhỉ? Nhìn trông sắc mặt không tốt lắm…

“A Khuynh, lát nữa em rảnh thì đến phòng anh nhé.”

“À, dạ.”

Cố Thời Khuynh không dám chần chừ. Cậu vào bếp bỏ đồ ăn mới mua vào tủ lạnh, sau đó nghe lời Cố Thời Hạc mà đến phòng của anh, định gõ cửa.

Cậu thật sự không nghĩ ra mình chọc giận anh lúc nào.

Cậu không giống người sẽ đi dỗ người khác, toàn là anh dỗ cậu. Bây giờ không cần biết anh giận vì cái gì, nhưng chốc nữa không dỗ được anh thì nên làm cái gì bây giờ?

“Vào đi.”

“Anh ơi, anh sao vậy?”

“A Khuynh, cái này, là như thế nào?” Cố Thời Hạc dùng tay đẩy phong thư màu hồng trên bàn về phía Cố Thời Khuynh.