CHƯƠNG 14: QUỐC KHÁNH

Ngay sau đợt huấn luyện quân sự của Cố Thời Hạc là ngày Quốc khánh. Vì Cố Thời Hạc phải nghỉ bù dịp Tết Trung Thu nên tổng cộng anh được nghỉ mười ngày, cũng có thể coi là một kỳ nghỉ dài. Trong ký túc xá chỉ còn lác đác vài người bạn không về do nhà quá xa, phần đông sinh viên nếu khoảng cách từ nhà đến trường không là bao thì vẫn lựa chọn về nhà. Và Cố Thời Hạc, người địa phương như anh thì chắc chắn trở về nhà.

Cố Thời Hạc về đến nhà, lấy chìa khoá ra. Vì buổi sáng hội thao huấn luyện quân sự xong, buổi chiều anh mới rời trường, em anh lúc này chắc hẳn là đang làm bài tập về nhà. Cố Thời Hạc nghĩ vậy, mở cửa ra. Phòng khách không có người, trong phòng bếp vang lên tiếng xào nấu, có lẽ là dì bảo mẫu đang nấu cơ. Cố Thời Hạc đi đến phòng Mai Hoạ Tuyết chào hỏi mẹ mình trước.

“Cốc cốc cốc…” Cố Thời Hạc gõ cửa phòng.

“Vào đi.”

“Mẹ, con về rồi.”

“Ôi, mẹ cứ tưởng ai cơ? Thì ra là con trai cục cưng của mẹ đã về rồi. Nào, để mẹ nhìn con kĩ một chút, mấy ngày huấn luyện quân sự dầm mưa dãi nắng đen hơn một tí rồi.”

“Vẫn tốt vẫn tốt, vậy còn một thằng con trai cục cưng khác của mẹ có nghe lời mẹ trong lúc con vắng nhà không?”

“Sao vừa về đến nhà không hỏi han đến mẹ mà đã đi quan tâm em trai con rồi? Mẹ cũng biết ghen tị đấy. Yên tâm đi, Thời Khuynh rất ngoan, chỉ là hơi ít nói , so với lúc con bằng tuổi thì em con ngoan hơn con một chút.”

“Ha ha, vậy là tốt rồi. Mẹ, con đi thăm A Khuynh, mẹ nghỉ ngơi trước đi nhé.”

“Được được được, con đi đi.”

Cố Thời Hạc đi đến phòng Cố Thời Khuynh gõ cửa, không có ai trả lời. Sau khi mở cửa phát hiện trong phòng không có người, vì vậy anh về phòng mình cất vali cẩn thận rồi tìm cậu nhóc nhà mình ở trên ban công.

Cậu nhóc đang tưới hoa trên ban công.

“A Khuynh, sao em lại tưới hoa thế?”

“Anh! Anh đã về rồi?”

“Ừm ừm.”

“Bởi em nghe mẹ nói rằng anh cực kỳ thích hoa hồng trắng, còn trồng không ít hoa hồng trắng trên ban công. Nhưng anh phải vào đại học, mẹ bình thường cũng không quan tâm nhiều đến việc tưới hoa, trước đây toàn là anh chăm sóc chúng nó. Thế nên em muốn tưới nước cho mấy bông hồng trắng này, như vậy khi anh trở về chúng nó vẫn phát triển rất tốt, anh thấy thế chắc chắn sẽ vui vẻ.”

“A Khuynh có lòng quá.” Cố Thời Hạc đi qua đỡ lấy bình tưới nước của Cố Thời Khuynh rồi kéo tay cậu.

“Đúng rồi, A Khuynh, anh có mang quà về cho em này.”

“Uầy, quà gì thế ạ?”

“Keng keng! Đây là một cuốn song ngữ Trung Anh “Truyện Cổ Tích Andersen”. Sau này lúc anh ở nhà sẽ có thể đọc truyện cổ tích cho A Khuynh nghe trước khi nghỉ. Tiếng Anh của A Khuynh thế nào?”

"Ách, dạ vẫn tốt, khoảng 80 hoặc 90 phần trăm."

"Vậy cũng tốt rồi. Trước khi đi ngủ anh sẽ dạy em đọc truyện cổ tích bằng tiếng Anh, được không?"

“Dạ được.”

Sau đó vào buổi tối, Cố Thời Hạc thực sự đến phòng Cố Thời Khuynh với cuốn “Truyện Cổ Tích Andersen” mới mua, thuận tay cầm theo một cốc sữa bò.

“Hôm nay chúng ta sẽ đọc “Nàng Tiên Cá” nhé. Ngày xửa ngày xưa, ở một vùng biển xa đất liền, nước biển xanh như hoa ngô đồng và trong vắt như thủy tinh..."

“Cuối cùng, nàng tiên cá hoá thành bọt biển dưới ánh mặt trời…”

“Anh ơi, tiếc quá. Nàng tiên cá tốt bụng như vậy nhưng lại không được ở bên cạnh hoàng tử.” Cố Thời Khuynh yên lặng nghe xong câu chuyện cổ tích, bình luận.

Cố Thời Hạc thở dài, sau đó nói: “Truyện cổ tích Andersen nói cho chúng ta biết rằng, không phải câu chuyện nào cũng có kết thúc có hậu, vì vậy anh nghĩ nếu có thể gặp được tình yêu trong đời thực, chúng ta nhất định phải phải trân trọng nó. Nhưng đến cuối câu chuyện, nàng tiên cá vẫn có một linh hồn vĩnh cửu, thế nên A Khuynh đừng buồn."

“Dạ vâng.” Cố Thời Khuynh lẳng lặng nhìn anh, không biết cậu đang suy nghĩ điều gì, chỉ biết rằng ánh mắt cậu nóng rực, ánh mắt nóng bỏng đến mức dường như muốn đốt cháy người trước mặt.

Cố Thời Hạc không được tự nhiên rời tầm mắt.

Sao anh cứ có cảm giác như… ánh mắt của A Khuynh hơi kì lạ nhỉ? Thôi bỏ đi, trẻ con thì có thể nghĩ được cái gì kì lạ chứ?

“Anh đọc thêm một bản tiếng Anh nữa cho A Khuynh nghe nhé. A Khuynh đọc cùng anh, coi như là luyện tập tiếng Anh.

“Dạ.”

“Far, far from land, where the waters are as blue as the petals of the cornflower and as clear as glass…”

Cố Thời Khuynh cũng học theo, lẩm nhẩm đọc theo anh: “Far, far from land, where the waters are as blue as the petals of the cornflower and as clear as glass…”



Đọc xong truyện cổ tích thì đã khá muộn, Cố Thời Hạc lấy cốc sữa bò vừa rối mới đặt trên kệ nói với em trai mình: "Sữa vừa ấm, A Khuynh tới uống rồi đi ngủ thôi.”

Cố Thời Khuynh ngoan ngoãn nhận lấy cốc sữa, sau đó uống từng ngụm nhỏ như mèo con uống sữa, uống xong khóe miệng vẫn còn dính một vệt sữa tròn nhỏ.

Cố Thời Hạc hơi buồn cười, anh nói với cậu: “A Khuynh, khoé miệng em có dính một ít sữa kìa. Đừng nhúc nhích, để anh lau giúp em.” Vừa nói, anh vừa vươn tay ra.

“Dạ?” Cố Thười Khuynh nghe anh nói như vậy, không tự chủ được thè lưỡi liếʍ khóe miệng, vừa vặn chạm phải ngón tay đang vươn ra của Cố Thời Hạc.

Ngón cái như bị điện giật lập tức rụt lại.

“À…”

“Anh ơi, em…”

Hai người không hẹn cùng lên tiếng.

Cuối cùng, Cố Thời Hạc vẫn là người đánh vỡ sự xấu hổ.

“Khụ, bây giờ cũng không còn sớm nữa, A Khuynh ngủ ngon.” Nói xong, anh chỉ muốn quay người rời đi ngay lập tức.

A a a a a a, lạ thật đấy, sao vừa rồi anh lại nảy ra suy nghĩ muốn lau vết sữa ở khoé miệng giúp Cố Thời Khuynh chứ?

Nội tâm của Cố Thời Hạc lúc này có chút bừa bộn.

Nhưng khi anh vừa mới xoay người, anh nhận ra góc áo đã bị người nào đó kéo lại.

Cố Thời Hạc: “?”

“Anh ơi, hình như anh quên mất một chuyện rồi.”

“Hả?”

Cố Thời Khuynh chỉ vào trán cậu, nói: “Nụ hôn chúc ngủ ngon.”

“À, được.”

Cố Thời Hạc lấy lại bình tĩnh, sau đó cúi người hôn lên trán A Khuynh: “A Khuynh, ngủ ngon.”

“Chúc anh ngủ ngon.”

Một đêm mộng đẹp.

Ngày hôm sau, ngày Quốc khánh, vào ngày lễ kỷ niệm, người người nhà nhà ra ngoài đi chơi này, Cố Thời Hạc quyết định đưa em trai ra ngoài đi dạo.

“A Khuynh, hôm nay chúng ta đi Phi Tú Phong leo núi đi.”

“Phi Tú Phong?”

“Ừ, Phi Tú Phong là ngọn núi cao nhất Nam Thành. Quang cảnh nơi đó rất đẹp.”

“Dạ vâng.”

Trước khi ra ngoài, Cố Thời Hạc báo cáo hành trình với phụ thân đại nhân và mẫu thân đại nhân.

“Cha, mẹ, hôm nay con đưa A Khuynh lên Phi Tú Phong chơi, được không ạ?”

“Dĩ nhiên là được rồi. Các con đi chơi vui vẻ.” Cố Tri Trạch không ý kiến.

“Chú ý an toàn đấy.” Mai Hoạ Tuyết dặn dò nói.

“Dạ con biết rồi, hai chúng con đi đây. Cha, mẹ, gặp lại hai người sau.”

Sau đó hai anh em ngồi tàu điện ngầm đi thẳng tới khu thắng cảnh Phi Tú Phong.

Hai người vào cửa, mua phiếu.

“A Khuynh, lấy thẻ học sinh của em ra đi, trước khi ra ngoài anh đã bảo em mang theo rồi đó.”

“À, dạ đây, đây này anh.”

Học sinh có thể được giảm giá một nửa bằng thẻ học. Vé gốc hai mươi tệ mỗi người thì chỉ còn mười tệ.

Sau khi trả hai mươi tệ tiền vé, cả hai tiến vào khu danh lam thắng cảnh. Phi Tú Phong rất cao, du khách có thể lựa chọn ngồi xe cáp đi trực tiếp đến đỉnh núi, hoặc cũng có thể lựa chọn leo núi từng bước một. Có điều bởi vì núi quá cao, leo từng bước có thể mất nửa ngày, nên Cố Thời đã chọn đi cáp treo để đưa cậu em trai quý giá của mình lên núi.

Mua vé ngồi cáp treo xong, hai người và một vài người khác cùng đi lên cáp treo. Đây là lần đầu tiên Cố Thời Khuynh ngồi cáp treo nên cậu rất hiéu kỳ, đôi tay dán trên cửa kính trong suốt nhìn cảnh vật ngoài cửa kính cáp treo.

Cố Thời Hạc cảm thấy dáng vẻ này của em trai rất đáng yêu, vì thế anh liền lấy máy ảnh kỹ thuật số ra chụp một tấm.

Vào mùa thu vàng của tháng 10, cảnh vật ngoài cửa sổ cáp treo có màu vàng và đỏ, xa xa là những ngọn núi nối tiếp nhau, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những chú chim trắng xám bay ngang qua. Có thể nhìn thấy rõ ràng con đường quanh co vô tận và đám đông khách du khách nhỏ xíu bên dưới. Phía bên kia, cách đó không xa là những toà nhà cao tầng của chốn thành thị. Cáp treo dần dần rời xa khu vực đầy nhà cao tầng, chỉ còn thấy màu đỏ rực của những cây phong bạt ngàn. Khi cáp treo di chuyển lên phía trên, khách du lịch trên đường mòn dần thưa thớt. Ngay khi Cố Thời Hạc đang mê mẩn ngắm nhìn, cáp treo lại đi lên, xuyên qua những đám mây, xuyên qua những vách đá dựng đứng và đạt đến độ cao xưa nay chưa từng có.

Cố Thời Khuynh nắm lấy tay anh, nhưng cậu không sợ hãi nhắm mắt lại mà dán mắt vào tất cả những điều này vẻ tò mò hiếu kỳ.

“A Khuynh, đừng sợ.”

“Anh ơi, em không sợ. Em chỉ cảm thấy cảnh vật xung quanh rất đẹp. Trước đây em chưa từng nhìn ngắm phong cảnh ở góc độ này bao giờ, cũng chưa từng nhìn thấy cảnh vật đẹp đẽ như vậy.”

“Ồ, xem ra việc anh đưa A Khuynh tới Phi Tú Phong chơi là một lựa chọn đúng đắn.”

Lên đến đỉnh núi, hai người xuống cáp treo, tay trong tay đi bộ giữa con đường mòn trên đỉnh núi.

Có rất nhiều cây thông và cây phong mọc tự nhiên trên đỉnh Phi Tú Phong. Lúc này đang là mùa thu vàng của tháng 10, những chiếc lá đỏ rực trên những cây phong khắp núi vô cùng đẹp mắt.

Cố Thời Khuynh nhặt một chiếc lá phong, nghĩ đến việc lấy nó về và làm nó thành một chiếc thẻ đánh dấu trang.

“A Khuynh, nhìn anh này.” Cố Thời Hạc đột nhiên nói với Cố Thời Khuynh.

Cố Thời Khuynh đứng dậy, nhìn về phía anh.

“Tách, tách…”

Cứ như vậy, Cố Thời Hạc chụp được một bức hình Cố Thời Khuynh cầm một chiếc lá phong đỏ trên tay, hơi lơ đãng ngoái lại nhìn.

Người ta nói rằng những bức ảnh được chụp là giàu cảm xúc nhất. Trong bức ảnh này, đứa trẻ như được phấn điêu ngọc mài mà ra, chiếc lá đỏ rực càng khiến cậu bé trắng trẻo và đáng yêu hơn.

Xinh đẹp đến kì lạ.

“Anh, sao anh cứ chụp em thế? Chúng ta chụp chung với nhanh một bức ảnh đi.” Cố Thời Khuynh thò đầu lại gần nhìn ảnh anh chụp, có chút bẽn lẽn đề nghị.

“Được thôi.”

Cố Thời Hạc đưa camera cho một vị du khách, nhờ cô ấy chụp giúp hai anh em anh một bức ảnh chung.

“Lúc chụp ảnh chỉ cần ấn vào đây là được.”

“Ừm.”

Sau khi giải thích cho du khách mà anh nhờ chụp ảnh hộ cách vận hành máy ảnh để chụp, Cố Thời Hạc chạy đến chỗ em trai mình.

Anh tự nhiên ôm lấy em em trai, sau đó tựa lưng vào tán lá đỏ khắp núi và nói “i” một tiếng.

Cố Thời Khuynh cũng làm theo anh, kèm với đó là giơ tay hình chữ V.

“Tách tách..”

Hai anh em lưu giữ lại một bức ảnh chụp chứa đựng kỷ niệm thật ý nghĩa.

Máy ảnh này cũng ghi lại những bức ảnh họ chụp cùng nhau vào buổi tổ chức sinh nhật lần trước của Cố Thời Hạc và những bức ảnh khi Cố Thời Khuynh vừa trở thành em trai của anh. Những bức ảnh này sau đó đã được chỉnh sửa và đưa vào một album kỷ niệm đầy ảnh của hai người họ.

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay đúng vào ngày Quốc khánh, xin chúc các bé yêu trước màn hình một ngày Quốc khánh tràn ngập niềm vui ~

T