Cúp điện thoại xong, Cố Thời Hạc đi đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi ngủ. Trong ký túc xá có điều hoà, nhưng mọi người chỉ bật lên một lát rồi tắt để tiết kiệm điện, sau đó bật quạt để thay thế. Có quạt rồi nhưng Cố Thời Hạc vẫn ảm thấy hơi nóng, anh lấy chiếc quạt nhỏ mà cục cưng A Khuynh của anh đã tặng cho anh.
Không ngờ rằng, chiếc quạt nhỏ mà A Khuynh đưa cho anh lại có ích vào lúc này. Cắm dây điện vào chiếc quạt nhỏ, bật công tắc, kẹp vào đầu giường, gió sẽ thổi mát rười rượi.
Cố Thời Hạc nằm xuống, chiếc quạt nhỏ đầu giường đang quạt mát cho anh. Nhưng có lẽ do ván giường trong ký túc xá quá cứng, Cố Thời Hạc lại không quen ngủ chỗ lạ nên anh lại trằn trọc không ngủ được.
Vì vậy, anh lấy điện thoại ra nghe nhạc hơn hai mươi phút rồi dần ngủ thϊếp đi, chìm vào giấc ngủ ngon.
Ngày hôm sau, Cố Thời Hạc, một người vẫn rất quy củ ngủ sớm dậy sớm đã tỉnh dậy từ lâu. Khi anh lẳng lặng đi đánh răng rửa mặt, một lúc sau bên cạnh bồn rửa mặt đã có thêm một người nữa, đó là Triệu Tu Viễn nằm giường trên.
“Thời Hạc, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Hai người tắm rửa sạch sẽ xong, không ai nói với nhau câu nào lại chạm mặt nhau ở cửa ký túc xá. Bọn họ nhìn nhau mỉm cười.
“Bạn học Tu Viễn ra ngoài ăn sáng à?” Cố Thời Hạc cười nói.
“Ừ, có muốn đi cùng tôi không?”
“Có.” Cố Thời Hạc vui vẻ đồng ý.
Khi anh đi xuống cầu thang, anh bắt gặp một nam sinh đang đợi ở tầng dưới ký túc xá. Triệu Tu Viễn vẫy tay với nam sinh kia, nam sinh kia lập tức lon ton chạy về phía cậu ta.
Thì ra đó là bạn cùng quê của Triệu Tu Viễn. Hai người cùng đi xe tới trường, bây giờ lại hẹn nhau cùng đi ăn sáng.
Lần này, ba người họ đã đến Tư Kiệm Hiên xa hơn một chút để ăn sáng.
Bữa sáng của Tư Kiệm Hiên rất phong phú. Có đủ các loại bánh bao, màn thầu, còn có cả sữa đậu nành, bánh quẩy, xôi gà lá sen, xíu mại, trứng luộc trà, cháo bát bảo, cháo thịt, cháo trắng, mì vịt quay, mì ức bò, bún ốc…
Triệu Tu Viễn và đồng hương của cậu ta đều chọn một bát cháo thịt và một cốc sữa đậu nành. Cố Thời Hạc thích ăn ngọt nên anh gọi một bát cháo bát bảo ngọt ngào và một cốc sữa đậu nành.
Ba người yên lặng không nói gì, cặm cụi ăn xong bữa sáng. Sau đó, đồng hương của Triệu Tu Viễn đề nghị ọi người cùng đến vườn trường đi dạo một chút.
“Tôi đang có ý này, ngày hôm qua tới vội quá, vẫn chưa kịp ngắm nghía kỹ cái trường này một lần.”
Triệu Tu Viễn đồng ý: “Được đó, tôi cũng vậy.”
“Vậy đi thôi.”
Thế là ba người họ bắt đầu đi dạo quanh trường. Các toà nhà giảng dạy của trường, sân thể dục và vườn trường học… Cuối cùng, bọn họ rẽ vào thư viện. Thư viện trường rất to, rất cao, bọn họ đi thang máy lên tầng hai, đập vào mắt là một tấm biển dán trên cửa ở lối ra vào thư viện.
Thời gian mở cửa thư viện:
Thứ Hai đến thứ Sáu:
8:40 - 11:40; 14:30 - 21:30
Thứ 7 và Chủ Nhật:
9:00 - 12:00; 15:00 - 21:00
(Chú ý: đóng cửa vào các ngày lễ theo luật định quốc gia, còn các ngày khác mở cửa bình thường)
“... Hình như chúng ta không tới đúng lúc, thư viện không mở cửa.”
“Ừm.”
Ba người lại rời thư viện, đi tới hồ Hy Nguyệt gần đó, cạnh thư viện.
“Hồ lớn quá. Hồ lớn như vậy có cá không nhỉ?” Triệu Tu Viễn tò mò hỏi.
Hồ Hy Nguyệt rất lớn. Trong hồ trồng một ít hoa súng, bên hồ trồng một ít lau sậy và các loài thực vật thuỷ sinh. Nước hồ xanh biếc, tĩnh lặng mà xinh đẹp.
“À này, vừa rồi ở căng tin tôi có mua một cái bánh nhỏ, cậu ném vào hồ xem có cá tới ăn không?” Đồng hương của Triệu Tu Viễn nói: “Được, được, nhanh lên nhanh lên.”
Vì vậy nam sinh kia đã ném một ít vụn bánh xuống hồ.
Ngay lập tức, có một vài chú cá chép xinh đẹp quẫy đuôi đến ăn.
“Uầy, nhìn này nhìn này, có cá thật. Hình như là cá koi đó!”
“Thấy rồi.”
Nam sinh kia lại ném thêm một ít vụn bánh vào. Cá koi ngoi lên nhiều vô kể, con này nối tiếp con khác lao đến đớp đồ ăn. Có con màu đỏ, có con màu trắng, có con màu trắng đỏ, lại có con màu đen, có con màu đen trắng…
“Nghe người ta nói cá koi là biểu tượng của sự may mắn. Nếu vậy thì xem ra cả học kỳ này chúng ta sẽ đều gặp may mắn rồi.” Cố Thời Hạc cười nói.
“Nếu mượn lời tốt của cậu, vậy thì vận đào hoa của tôi cũng sẽ phất lên sao?” Đồng hương Triệu Tu Viễn nói với anh.
“Ha ha ha, chắc chắn sẽ phất!” Triệu Tu Viễn nói với cậu ta.
“Rồi rồi. Bạn học Thời Hạc đẹp trai thế kia, tôi tin rằng đường tình yêu của cậu sẽ rất tốt.”
“... Ha ha ha được rồi. Tôi lại mong rằng thành tích học tập của tối sẽ thật tốt.”
Đồng hương Triệu Tu Viễn chia chiếc bánh còn sót lại trong tay mình thành ba phần, chia hai phần còn lại cho hai người. Ba người tiếp tục vui vẻ cho cá ăn.
–
Đến chiều, trợ lý lớp gửi tin nhắn vào nhóm lớp, yêu cầu mọi người tập trung tại phòng học 7-3 của tòa nhà dạy học X để mở một buổi họp lớp đơn giản.
Mọi người lục tục kéo đến. Có lẽ là do đây là trường Khoa học và Kỹ thuật Thông tin, lớp có nhiều nam sinh hơn và chỉ có một số ít là nữ sinh.
Trợ lý lớp học là đàn anh khóa trước. Một người trong số đó lên bục giảng phát biểu vài câu đơn giản trước, sau đó yêu cầu các sinh viên lần lượt giới thiệu về bản thân. Yêu cầu là đầu tiên giới thiệu quê quán của bản thân, có sở thích gì, giỏi những gì rồi viết tên lên bảng đen.
Các sinh viên bắt đầu lần lượt giới thiệu bản thân. Phần lớn mọi người đều giới thiệu bản thân giống hệt nhau, chẳng hạn như: “Xin chào mọi người, tôi là xxx tới từ xx. Sở thích của tôi là xx. Tôi giỏi xx.” Sau đó cầm phấn lên, viết tên mình lên bảng rồi vội vã rời khỏi bục giảng.
Trợ lý lớp học thấy mọi người làm việc có vẻ lấy lệ cho xong, nhưng vì đàn em dễ thương nên cũng không nói gì.
Cố Thời Hạc cũng giới thiệu ngắn gọn về bản thân, sau đó viết tên mình lên bảng rồi bước xuống.
Tiếp đó, trợ lý lớp học bắt đầu tuyên bố sẽ tranh cử bầu ra ban cán sự lớp, đồng thời yêu cầu những sinh viên muốn tranh cử chuẩn bị bài phát biểu tranh cử.
Cố một lớp trưởng, hai lớp phó, một uỷ viên học tập, hai uỷ viên sinh hoạt, hai uỷ viên kỷ luật, hai uỷ viên tâm lý.
“Thời Hạc, cậu có muốn tranh cử cán bộ lớp không?” Triệu Tu Viễn hỏi Cố Thời Hạc. Có lẽ là do buổi sáng đã đi dạo vườn trường “giao lưu tình cảm” với nhau, hoặc có lẽ là vì hai người một người nằm giường trên, một người nằm giường dưới nên họ gần gũi với nhau hơn.
“Bây giờ tôi tạm thời chưa có kế hoạch gì cả.” Cố Thời Hạc cười nói. Là như thế này, thông thường, các cán bộ lớp sẽ bị giảng viên hoặc giáo viên phụ đạo sai đi làm rất nhiều chuyện. Cố Thời Hạc cảm thấy như vậy có hơi phiền phức, sẽ ngốn của anh mất một ít thời gian. Có đôi khi làm những việc như đi lấy thông tin bảng biểu gì đó của toàn bộ sinh viên trong lớp sẽ làm không tốt, hơn nữa giảng viên lại yêu cầu không được mắc sai lầm. Do đó Cố Thời Hạc không định tham gia tranh cử ban cán sự lớp.(Ngọc Anh x T Y T)
Hoặc cũng có thể nói rằng, không rước việc vào thân thì cả người sẽ nhẹ nhõm hơn.
“Ồ, thì ra là vậy. Tôi định tranh cử chức uỷ viên học tập!”
“Hửm? Có chí hướng tốt đấy, cậu cố lên.”
“Cậu nói vậy rồi thì lát nữa nhớ phải bỏ phiếu cho tôi đấy.”
“Dĩ nhiên rồi, không bầu cậu thì bầu ai?”
Thế là, đến lúc tranh cử chức uỷ viên học tập, Triệu Tu Viễn đi lên bục giảng phát biểu bài tranh cử của mình, sau đó viết tên mình lên bảng đen.
“Bây giờ chúng ta hãy bỏ phiếu bằng cách giơ tay, một người, một phiếu." Trợ lý lớp học nói với mọi người.
Toàn bộ thành viên của ký túc xá 211 đều bầu cho Triệu Tu Viễn. Tiếc là Triệu Tu Viễn vẫn chỉ nhận được vỏn vẹn mười phiếu, thất bại toàn tập.
Triệu Tu Viễn uể oải lết gót về chỗ ngồi của mình.
“Thất bại rồi…”
“Không sao đâu, lần sau nhất định cậu sẽ làm được…” Cố Thời Hạc vỗ vai cậu ta an ủi.
“Không có lần sau…”
“...”
Cuối cùng, hầu hết các vị trí trong ban cán sự lớp là do nam sinh đảm nhận. Dù gì đây cũng là khoa chuyên ngành khoa học máy tính và công nghệ, nam sinh lại là trai tráng khoẻ mạnh trong lớp nên cũng rất hợp lý.
Sau khi cuộc tranh cử ban cán sự lớp kết thúc, giáo viên phụ đạo cũng đi tới phòng học. Đầu tiên, ông ấy giới thiệu ngắn gọn về bản thân với mọi người.
“Xin chào mọi người. Tôi tên là Vương Thuỵ. Tam Hoành Vương, tuyết rơi báo hiệu cho một năm mới cát tường.” Sau đó ông ấy cũng viết tên mình lên bảng.
“Rất vui được gặp các bạn. Tôi rất vinh dự được đồng hành cùng các bạn trong bốn năm đại học. Ngoài ra, được làm giáo viên phụ đạo cho các bạn cũng là niềm vinh hạnh khác của tôi. Đây là số điện thoại của tôi. Các bạn hãy ghi nhớ. Nếu cần gì có thể gọi vào số này .”
Sau đó giáo viên phụ đạo lại giảng giải cho mọi người hiểu nên sống hoà thuận vui vẻ với nhau, xong xuôi thì lớp học cũng kết thúc.
Buổi tốt, viện trưởng viện Khoa học và Kỹ thuật Thông tin đã giới thiệu đến các tân sinh viên Khoa Kỹ thuật Thông tin những nội dung cần học trong từng chuyên ngành của Khoa Kỹ thuật Thông tin và triển vọng việc làm tại giảng đường của trường.
Cuối cùng, sau khi cuộc họp nhàm chán kết thúc, năm người họ chen chúc trong đám đông náo nhiệt và đi bộ trở lại ký túc xá.
“Tôi mệt quá, hay mình đi mua chút đồ ăn đi?” Tống Uy Dương vừa nói vừa lay người Lưu Phương Đồng.
“Đồng ý.”
“Đồng ý.”
“Đồng ý.”
“Đồng ý.”
Bốn người còn lại không hẹn mà trăm miệng một lời.
“Đi thôi, đi đến cửa hàng nào!”
Trở lại ký túc xá, Cố Thời Hạc đã nhanh nhẹn đi tắm rửa rồi tự giặt quần áo của bản thân.
Tuy ở ký túc có máy giặt, nhưng Cố Thời Hạc bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ nên vẫn khư khư giặt quần áo bằng tay từ trước đến giờ.
Giặt quần áo xong cũng đã tám rưỡi.
Không biết… Cậu nhóc kia đã ngủ chưa nhỉ? Có lẽ là chưa ngủ đâu. Bây giờ hãy còn sớm, chắc là cậu đang làm bài tập, sau đó rất có thể sẽ xem phim truyền hình với mẹ. Anh muốn gọi cho cậu ngay lập tức.
Cố Thời Hạc nghĩ như nào làm như vậy.
“Alo, A Khuynh à?”
“Anh!”
“A Khuynh, hôm nay em thế nào? Ở nhà có ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ không? Có nhớ anh không?"
“Dạ có, hôm nay giáo viên gọi em trả lời câu hỏi. Em được giáo viên khen. Giáo viên còn khen em làm bài tập rất tốt. Em rất nhớ anh.”
“Ừm, anh biết rồi. A Khuynh nhà ta là giỏi nhất.”
“Còn anh thì sao? Hôm nay anh làm gì thế? Anh kể A Khuynh nghe với được không?”
“Dĩ nhiên là được rồi. Sáng nay anh với bạn cùng phòng đi dạo vườn trường đại học một lát. Trong vườn trường có một cái hồ rất lớn gọi là hồ Hy Nguyệt. Trong hồ có rất nhiều cá coi xinh xắn. Anh và bạn cùng phóng thấy thế bèn ném vụn bánh nhỏ cho cá koi ăn. Chiều nay anh đi họp lớp. Là lớp giới thiệu về chuyên ngành. Một ngày của anh đại khái là như vậy.
Hai người lải nhải chia sẻ cho nhau về những gì đã trải qua trong một ngày, tựa như một đôi tình nhân đã lâu không thấy người yêu.
–
Sáng ngày thứ ba đi học, giáo viên chủ nhiệm lớp cũng tổ chức họp lớp với sinh viên. Bà ấy yêu cầu học sinh tự giới thiệu lại để bà ấy có thể làm quen với tất cả các sinh viên. Sau đó giáo viên chủ nhiệm trò chuyện với các sinh viên về cuộc sống và lý tưởng của trường đại học. Cuối cùng là kết thúc buổi họp lớp.
Sau khi buổi họp lớp kết thúc, Cố Thời Hạc lại đi dự một cuộc họp về giáo dục đầu vào thư viện và hướng dẫn sử dụng tài liệu thư viện.
Vào buổi chiều, tất cả các sinh viên năm nhất sẽ tham gia một bài giảng phổ cập giáo dục về "Kiến thức cơ bản về Đảng".
Vào buổi tối, lớp giáo dục đặc biệt về phòng chống dịch bệnh được tổ chức Tới ngày thứ tư, thời gian huấn luyện quân sự cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.