CHƯƠNG 11: KHAI GIẢNG

Sinh nhật của Cố Thời Hạc rơi vào ngày 12 tháng 9 đã trôi qua, ngày 14 tháng 9 anh đã phải đến trường đại học để báo danh nhập học.

Hôm nay, Cố Thời Hạc kiểm tra hành lý đã sắp xếp tối hôm qua một lượt rồi đi ra ngoài cùng Cố Tri Trạch. Cố Tri Trạch đảm nhận việc lái xe đưa Cố Thời Hạc đến trường. Cố Thời Khuynh và Mai Họa Tuyết đứng trước cổng chính của khu chung cư nhìn hai cha con chuẩn bị lên xe.

Mai Họa Tuyết dặn dò Cố Thời Hạc như một người mẹ: "Thời Hạc cũng lớn rồi, tới trường không bận gì thì đi ra ngoài vận động cùng các bạn một tí, không thì đến thư viện cũng được. Nói chung là đừng suốt ngày cố thủ trong ký túc xá chơi game với ngủ. Cho dù con lên đại học rồi nhưng cũng không được đi học muộn, không được bỏ giờ…"

"Con biết rồi mà, mẹ."

"Anh…"

"A Khuynh, anh đây."

"Anh… phải đi học, A Khuynh rất nhớ anh…"

Cố Thời Hạc ngồi xổm xuống, xoa đầu Cố Thời Khuynh, nói với cậu: "Ngoan nào, anh hứa cuối tuần nào anh cũng sẽ trở về." Anh dừng một chút rồi lại tiếp tục nói thêm: "Để thăm A Khuynh."

Nghe thấy anh tự hứa với mình như vậy, cậu nhóc mãn nguyện cười: "Vâng, anh nhớ phải giữ lời đấy nhé."

"Ai cơ? Anh đã bao giờ thất hứa với em đâu? Được rồi, A Khuynh ở nhà nhớ ngoan, nghe lời cha mẹ, ăn cơm đầy đủ, ngủ ngon, đi học đều đặn, đến trường cũng phải hòa đồng với bạn bè, biết chưa? Hai tuần nữa anh sẽ về thăm em."

Cố Thời Hạc phải tham gia kỳ huấn luyện quân sự kéo dài hai tuần. Trong thời gian hai tuần đó không được tự tiện ra khỏi trường học.

"Em biết rồi, hai tuần nữa gặp lại anh sau."

"Ừm, hai tuần nữa gặp."

Mai Họa Tuyết thất vậy nói với chồng mình: "Tình cảm của hai đứa trẻ này thật tốt."

Cố Tri Trạch cũng đồng ý: "Đúng vậy, nhận nuôi Thời Khuynh, để thằng bé về làm bạn với Thời Hạc đúng là một sự lựa chọn đúng đắn."

Nhìn thấy hai anh em đã tạm biệt nhau xong, Cố Tri Trạch đi qua đó giúp Cố Thời Hạc cất va li vào trong cốp xe. Sau đó ông ngồi vào ghế lái, Cố Thời Hạc thì ngồi ghế phó lái.

Cố Thời Khuynh và Mai Họa Tuyết nhìn theo bóng xe hai cha con đang dần xa. Hai mẹ con đứng đó đến tận khi chiếc xe chủ còn là một chấm nhỏ mơ hồ ở phía trước mới quay về.

Xe của hai cha con đi thẳng tới gần cổng chính trường học. Vì tình hình dịch bệnh và cũng vì để tránh ùn tắc, buổi khai giảng ngày hôm nay không cho phép phụ huynh lái ô tô vào trường. Phụ huynh đưa đón con phải dừng xe trước cổng để đi bộ vào.

Cố Tri Trạch giúp con trai bê hành lý trong cốp xe xuống.

Ngay sau khi Cố Tri Trạch tiễn Cố Thời Hạc vào cổng trường đại học Nam Thành, một đàn anh khóa trên đã nhanh nhảu nhảy ra xách vali giúp Cố Thời Hạc.

"Cháu xin lỗi chú, cha mẹ dừng trước cổng trường là được rồi, chuyện còn lại để bọn cháu lo cho."

"Được rồi, Thời Hạc phải học tập cho tốt nhé, cha đi trước đây. Tạm biệt."

"Dạ, chào cha."

Chiếc vali của Cố Thời Hạc đã có đàn anh xách hộ, còn anh chỉ tự đeo một cái ba lô.(Ngọc Anh x T Y T)

Một chiếc lều được dựng trước cổng trường, ở đó có các tân sinh viên đang được yêu cầu khử trùng và đeo khẩu trang đồng phục do nhà trường mới phát. Việc phòng chống dịch bệnh rất quan trọng cấp bách.

Cố Thời Hạc rửa tay khử trùng và đeo khẩu trang mới vào xong, đàn anh hỏi về khoa và lớp của anh đầu tiên, sau đó dẫn anh đi cất vali tạm thời rồi đưa anh đi làm báo cáo. Báo cáo rồi, Cố Thời Hạc chợt nhận ra mình quên mang một thứ rất quan trọng - túi hồ sơ của anh thời cấp ba… Anh có thể gọi Cố Tri Trạch về lấy cho mình, nhưng Cố Tri Trạch vừa đi làm lại phải đến đưa hồ sơ cho anh khiến anh cảm thấy mình đang làm phiền cha. Vì vậy, Cố Thời Hạc quyết định tự về nhà.

Sau khi giải thích với trợ lý với ban hỗ trợ thông tin, trợ lý ban đã viết một tờ giấy để cố vấn ký, sau đó Cố Thời Hạc mới được về nhà lấy túi hồ sơ. Nhưng anh phải lấy vali và đến ký túc xá anh mới được phân trước.

Khi chọn ký túc xá, Cố Thời Hạc thấy trong lớp mình chỉ còn ký túc xá 210, 212 và 213. Cố Thời Hạc suy nghĩ một lát rồi chọn ký túc xá 211.

985, 211. Mang điềm lành.

Tên ký túc xá ở đại học Nam Thành cũng được lấy rất thơ, nào là Văn Phong các, Thích Vũ các, Vọng Nguyệt các… Tên căng tin cũng rất ý nghĩa - Dật Hương Lâu, Tư Kiệm Hiên.

Ký túc xá Cố Thời Hạc đang ở là Thính Vũ Các.

Không biết bốn năm sắp tới sẽ được gặp những người thú vị nào đây.

Lấy được chìa khoá của ký túc xá, anh lên tầng hai để tìm phòng ký túc của mình. Mở cửa ký túc xá ra đã thấy hai người bạn học đang sửa sang dọn dẹp lại ký túc xá.

“Xin chào, bạn học, tôi tên là Lưu Phương Đồng, tên này là Tống Uy Dương, cậu tên là gì?” Một người bạn học nhìn vali để ở cửa của Cố Thời Hạc, nói.

“Tôi là Cố Thời Hạc, chào mọi người. Chào Lưu Phương Đồng, chào Tống Uy Dương, sau này mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”

“Chào cậu.” Tống Uy Dương cũng lên tiếng, sau đó nói: “Ba chúng mình tới hơi sớm, tôi và Phương Đồng là đồng hương, vì thế nên tôi và Phương Đồng sẽ ngủ cái giường này, tôi ngủ trên, Phương Đồng ngủ dưới. Còn Thời Hạc có thể tự do lựa chọn giường của mình.”

“Vậy được, tôi không khách khí đâu đấy.” Cố Thời Hạc nhìn xung quanh rồi chỉ vào một chiếc giường phía dưới kê cạnh cửa sổ, nói: “Vậy tôi chọn chiếc giường tầng dưới này.” Cố Thời Hạc ngại phải ngủ tầng trên, lên xuống rất phiền phức, do đó anh chọn tầng dưới.

“Đương nhiên là được rồi.” Lưu Phương Đồng nói.

“Đúng rồi, đây là tủ quần áo, Thời Hạc cũng có thể chọn trước một chỗ để quần áo của mình.”

“Hừm? Tôi muốn chọn chỗ này.” Cố Thời Hạc chỉ một ngăn trong đó rồi bắt đầu dọn quần áo vào bên trong.

Dọn quần áo xong, Cố Thời Hạc rời ký túc xá, đi tới gần siêu thị trường học mua một ít đồ dùng sinh hoạt cá nhân.

Cốc súc miệng, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, chiếu, chậu rửa mặt, xô, dầu gội, sữa tắm, sữa rửa mặt…

Mua xong một túi to, anh xách chiếc túi về ký túc xá, sắp xếp đồ đạc của mình lên bồn rửa mặt thật gọn gàng, xong xuôi bắt đầu trải giường chiếu.

Lúc này, người thứ tư của ký túc xá cũng tới, đang hí hoáy trải giường chiếu. Cậu ta nhìn thấy Cố Thời Hạc về phòng cũng bắt đầu dọn dẹp giường chiếu thì nhiệt tình giới thiệu bản thân: “Chào cậu, tôi là Trần Viễn, nằm cạnh giường cậu.”

“Chào cậu, Cố Thời Hạc.”

“Ừ ừ.”

Cố Thời Hạc trải chiếu ra xong, sắp xếp lại va li của mình rồi đi đến chỗ báo cáo lấy giấy phép xin nghỉ học, ra khỏi cổng trường.

Cố Thời Hạc bắt một chiếc taxi đi về nhà.

Vừa về đến nhà, mở cửa ra, anh đã bắt gặp một đôi mắt trong veo.

Giây tiếp theo, chủ nhân của đôi mắt kia đã nhào về phía anh ôm lấy thắt lưng anh.

“Anh! Sao anh đã về rồi?”

“A Khuynh, anh trai con để quên hồ sơ cấp ba ở nhà nên về nhà để lấy.”

“Ồ, thì ra là như vậy.” Lúc này, Cố Thời Khuynh mới nhận ra hành động ôm eo anh có hơi bất lịch sự, vì thế nhanh chóng rút tay lại. Cậu có ý muốn giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, vì vậy mà vẻ mặt vẫn tỏ ra đoan chính ngay thẳng.

Cố Thời Hạc cảm thấy hơi buồn cười. Anh ngồi xổm xuống, xoa đầu Cố Thời Khuynh: “Sao anh mới đi có một tí mà em đã nhớ anh như vậy rồi?”

“Anh, em…”

“Thôi được rồi, anh không trêu em nữa.” Cố Thời Hạc đứng dậy, đi đến giá sách trong phòng anh tìm hồ sơ trong ngăn tủ.

“Sao Thời Hạc đã về rồi?” Mai Hoạ Tuyết bấy giờ cũng ra khỏi phòng bếp. Cố Thời Hạc giải thích với mẹ mình một lần nữa rồi tiếp tục lấy túi hồ sơ, sau đó anh lại sướt mướt chia tay một hồi với cậu nhóc trong nhà xong mới lên xe đi tới trường học.

Sau khi nộp hồ sơ cho phụ trách lớp xong, anh ung dung quay về ký túc xá.

Về đến kí túc xá, Cố Thời Hạc cảm thấy rất mệt nên lên giường ký túc nằm ngủ. Lưu Phương Đồng và Tống Uy Dương dường như không có chút mệt mỏi nào, dọn dẹp sắp xếp đồ của mình xong là lập tức túm tụm lại trên giường chơi game. Trần Viễn vẫn đang sắp xếp lại đồ đạc.

Cứ như vậy đánh một giấc tới chập tối, Cố Thời Hạc bị tiếng giũ chiếu đánh thức (thực ra cũng đã ngủ đủ rồi). Anh ngồi trên giường, nhìn lên người tầng trên.

"Ôi, tôi làm ồn khiến cậu tỉnh à? Xin lỗi nhiều nhé…" Bạn học đang dọn dẹp đồ đạc ở tầng trên áy náy nói. Bạn học cuối cùng cũng đã đến.

"Không sao. Thực ra tôi cũng ngủ đủ rồi. Nhân tiện, tôi tên là Cố Thời Hạc."

"Triệu Tu Viễn." Đó là một chàng trai có ngoại hình thanh tú.

"Thời Hạc dậy rồi, cũng không còn sớm nữa. Đi đi đi, chúng ta đến căng tin ăn cơm trước đi." Trần Viễn đề nghị.

"Được đó được đó."

"Không thành vấn đề." Lưu Phương Đồng và Tống Uy Dương cũng phụ họa.

"Được." Cố Thời Hạc tỏ vẻ đồng ý. Từ sáng tới giờ, do quá mệt mỏi nên anh đã bỏ luôn bữa trưa. Do đó bây giờ đúng là có hơi đói bụng.

"Đợi tôi một chút, tôi cũng muốn đi!" Triệu Tu Viễn buông đồ đạc đang sắp xếp dở dang xuống, nói.

"Đi thôi."

Cả năm người cùng xuất phát tới Dật Hương Lâu.

Vì đang là khai giảng, có khá đông người tới đây. Triệu Tu Viễn vào trong giành một bàn trống trước, bốn người còn lại đi xếp hàng lấy cơm, tiện thể lấy giúp Triệu Tu Viễn một phần luôn: "Tôi chỉ cần một món thịt và một món rau là được. Lát nữa tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản các cậu."

"Được."

Sau khi lấy cơm xong, năm người ngồi vào bàn ăn cơm, mọi người bắt đầu quen dần với nhau. Trong số năm người, bốn người còn lại đều là người từ nơi khác đến, chỉ có mỗi Cố Thời Hạc là người địa phương.

"Ê, Thời Hạc, hay là khi nào cậu có thời gian thì đưa bốn người bọn tôi đi quanh Nam Thành thăm thú một chút đi?" Lưu Phương Đồng đề nghị.

"Ờm, cái này… nhà tôi còn một người em trai nữa. Tôi đã đồng ý rằng cuộc tuần nào cũng phải về nhà thăm em ấy, sợ là không có thời gian đâu."

"Haizz, tiếc quá…" Bốn người có chút tiếc nuối.

"Tôi hơi hâm mộ em trai của cậu đó, được một người anh trai đẹp trai như vậy chăm sóc…" Trần Viễn ngượng ngùng nói

Năm người đánh chén no nê xong thì quay về ký túc xá.

"Hôm nay tôi rất rất rất mệt. Tôi mặc kệ, tôi đi tắm trước, không ai được giành với tôi." Sau khi về đến ký túc xá xong, Tống Uy Dương lớn giọng nói, vừa nói vừa cởϊ áσ trên.

Triệu Tu Viễn: "..."

Trần Viễn: "..."

Lưu Phương Đồng: "Được, vậy cậu đi tắm trước đi. Tôi là người thứ hai?"

"Vậy, tôi thứ ba?" Cố Thời Hạc tiếp lời.

Triệu Tu Viễn: "Tôi thứ tư!"

Trần Viễn: "Thôi được rồi… Tôi tắm cuối cùng là được…"

Đến lượt Cố Thời Hạc đi tắm, anh chỉ đơn giản dội nước nóng, cảm nhận cảm giác thư thái mà dòng nước túa lên từ vòi sen mang lại.

Sau khi tắm xong, Cố Thời Hạc nhìn thấy hiệu trưởng cùng mấy giáo viên đi tới. Hiệu trưởng là một cô giáo độ tuổi trung niên. Bà ấy chào hỏi ngắn gọn các bạn cùng phòng, sau đó dặn dò mọi người nghỉ ngơi thật tốt, hai ngày nữa sẽ tiến hành huấn luyện quân sự, dặn dò mọi người trong khoảng thời gian này làm quen với trường học, hòa thuận với nhau rồi mới rời đi.

Cố Thời Hạc nghĩ, dường như đã đến lúc báo bình an với cậu nhóc ở nhà, tiện thể nói chuyện tâm sự với cậu nhóc luôn.

Vì thế, Cố Thời Hạc đã quay số điện thoại cố định ở nhà.

“Tút tút tút…”

"Alo? Anh à?" Một giọng trẻ con vang lên, là một cậu nhóc nào đó.

“A Khuynh?”

“Anh!”

“Phụt, sao em biết là anh gọi?”

“Em biết chắc chắn hôm nay anh sẽ gọi điện về cho em. Do đó vừa làm bài tập xong là em canh ở bên điện thoại.”

“Ha ha, nhỡ đâu là điện thoại của người bán hàng thì sao?”

“Thì em cứ chờ đến khi anh gọi mới thôi!”

“Em này…”

“Anh ơi, đại học như thế nào ạ?”

“Đại học rất lớn, rất đẹp, những người bạn cùng phòng có cùng chí hướng, những tòa nhà giảng dạy cao, những khu vườn xinh đẹp, một bờ hồ lớn và sân thể dục… Chờ A Khuynh lên đại học rồi em sẽ biết thôi.”

“Anh ơi, em muốn học cùng trường đại học với anh, cùng một chuyên ngành.” Cố Thời Khuynh đột nhiên nói.

“Được mà, anh chờ em, thế nhưng chuyên ngành của anh thật sự hơi khó thi đó.” Cố Thời Hạc cho rằng đó là ý nghĩ bộc phát của trẻ con, bèn giở trò trêu cậu.

“Anh, em đang nghiêm túc mà, anh phải đợi em.”

Nghe giọng điệu nghiêm túc của cậu nhóc, vẻ mặt của Cố Thời Hạc cũng trở nên nghiêm túc: “Được, anh chờ em.” Sau đó anh dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Cũng muộn rồi, A Khuynh nên đi ngủ thôi. Nhưng mà hôm nay không có nụ hôn chúc ngủ ngon đâu…”

“Vậy thì chờ khi nào anh về sẽ hôn bù em sau.”

“Được, nghe em hết.”

“Anh ngủ ngon nhé.”

“A Khuynh ngủ ngon.”