CHƯƠNG 10: SINH NHẬT (HẠ)

Đây là… A Khuynh muốn nhìn thấy dáng vẻ của anh khi mặc chiếc áo sơ mi đó vào sao?

Đúng là Cố Thời Khuynh đã nghĩ như thế.

Cậu chỉ nghĩ rằng từ trước đến nay cậu chưa từng nhìn thấy anh mặc màu hồng nhạt như thế này. Cậu tò mò không biết anh mặc nó vào sẽ trông như thế nào.

Cố Thời Hạc mỉm cười, với tay lấy chiếc áo sơ mi ra khỏi móc treo quần áo, cầm trong tay.

“A Khuynh, em chờ anh ở đây một lát. Anh đi thử cái áo sơ mi này nhé.”

“?” Bình tĩnh, cậu chỉ hơi tò mò trông anh mặc cái áo sơ mi đó vào sẽ như thế nào nên mới nhìn chằm chằm vào đó, nhưng cậu thật sự tuyệt đối không có ý muốn anh thật sự mặc cái đó vào…

Cố Thời Khuynh cảm thấy anh rất nuông chiều cậu.

Khi cậu đang suy nghĩ miên man, Cố Thời Hạc đã thay xong áo sơ mi, bước ra ngoài.

“!”

Màu hồng nhạt là một màu rất khó phối với con trai, nhưng nó lại trở thành ngoại lệ với nhan sắc trời sinh của Cố Thời Hạc. Chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt tôn lên làn da trắng nõn của người đàn ông. Dáng áo được cắt may khéo léo làm nổi bật đường eo thon dài của anh. Áo sơ mi không cài cúc hoàn toàn, hai cúc trên cùng cũng được cởi ra, để lộ ra xương quai xanh thanh tú của Cố Thời Hạc.

Cố Thời Khuynh ngắm anh đến đờ người ra.

Anh mặc chiếc áo sơ mi này vào thật sự rất đẹp.

Đẹp giống như trong tưởng tượng của cậu vậy.

Không, thậm chí còn đẹp hơn trong trí tưởng tượng của cậu nữa.

Vài vị khách đang chọn quần áo trong cửa hàng cũng ngạc nhiên trước vẻ đẹp của Cố Thời Hạc khi anh mặc chiếc áo này, thi nhau lấy điện thoại ra chụp lén.

“Hình như A Khuynh rất thích thì phải.” Anh nói với giọng điệu khẳng định.

Em không thích, em không thích, anh nhìn nhầm rồi… Cố Thời Khuynh thật sự rất thích nhìn anh mặc chiếc áo sơ mi màu hồng này.

“Gu thẩm mỹ của anh thật sự rất tốt. Chiếc áo sơ mi này là mẫu mới nhất của cửa hàng chúng tôi, giá cả cũng tương đối phải chăng. Anh có muốn mua không?” Chị gái hướng dẫn trong cửa hàng bấy giờ cũng nhiệt tình đi tới đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm cho cửa hàng.

“Được, chốc nữa tôi thay ra xong rồi, phiền chị gói hộ tôi cái áo sơ mi này vào nhé.”

“...” Trong lòng Cố Thời Khuynh mừng thầm vì anh chọn mua chiếc áo sơ mi này.

Ra khỏi cửa hàng quần áo, hai người nhìn thấy một dãy máy gắp thú bông và búp bê ở góc trung tâm thương mại.

Hai mắt Cố Thời Hạc sáng ngời, kéo Cố Thời Khuynh chạy qua đó: “A Khuynh, tới đây nào. Ăn mừng sinh nhật sao lại có thể thiếu được tiết mục gắp búp bê chứ.”

“?”

Cố Thời Hạc quét mã, lấy một ít đồng xu, nôn nóng đút đồng xu vào máy, bắt đầu gắp búp bê.

Lần đầu tiên: “Đừng rơi, đừng rơi, đừng rơi mà… Ôi trời… Suýt nữa thì…”

Thất bại.

Lần thứ hai: “Giữ nguyên đó, ổn định… Á….” Thất bại.

“Anh ơi, hay để em thử xem?”

“Đừng ôm hy vọng quá lớn…” Cố Thời Hạc đưa xu cho Cố Thời Khuynh.

“Anh muốn con nào?”

“Đây, cái này.” Cố Thời Hạc chỉ một con gấu Teddy nhỏ màu nâu, trông rất đáng yêu trong đó.

Cố Thời Khuynh gật đầu, nhét đồng xu vào, xoay cần điều khiển, nhấn nút, bắt lấy con gấu, đưa nó đến lối ra và nới lỏng bàn chân của nó.

Một loạt động tác được thực hiện như nước chảy mây trôi, lưu loát đến nỗi khiến Cố Thời Hạc sợ ngây người: “Anh ơi, cầm.” Cố Thời Khuynh cầm lấy con gấu Teddy vừa gắp được đưa cho Cố Thời Hạc.

“?! Ôi, A Khuynh, em giỏi quá xá!” Cố Thời Hạc nhìn con gấu nhỏ, không tin vào mắt mình: “Anh gắp gấu nhiều năm như vậy mà chưa thành công một lần nào. Vậy mà A Khuynh gặp một lần đã thành công rồi.”

“Có thể là do em khá may mắn.”

Có lẽ để xác minh câu nói này, những đồng tiền xu sau đó Cố Thời Khuynh dùng để tiếp tục gắp gấu đều thất bại thật. Thế nhưng Cố Thời Hạc có được con gấu Teddy nhỏ kia là đã vô cùng thoả mãn. Do vậy anh lại vui vẻ dắt tay em trai ra khỏi trung tâm thương mại.

Sau đó hai người lại cùng đi đến cửa hàng bánh ngọt để lấy bánh. Mấy ngày trước cha mẹ họ đã đến cửa hàng bánh đặt bánh sinh nhật cho Cố Thời Hạc.

Mỗi dịp sinh nhật, cha mẹ sẽ đều đến cửa hàng này để đặt một chiếc bánh.

Cố Thời Hạc một tay xách túi quần áo mới mua, một tay ôm gấu Teddy nhỏ, sau đó anh mới nhận ra là mình không có tay để dắt em trai…

“Anh ơi, để em cầm giúp anh con gấu nhỏ cho.” Cố Thời Khuynh cũng nhận ra điều này, rất đúng lúc lên tiếng nói với anh.

“Được thôi.” Cố Thời Hạc đưa gấu nhỏ cho Cố Thời Khuynh rồi lại tiếp tục vươn tay về phía cậu: “Nào, A Khuynh, nắm tay anh đi.”

“Dạ.”

Hai bàn tay lại quấn chặt vào nhau.

Cửa hàng bánh kem.

“Xin chào, tôi tới để lấy bánh kem của Cố Thời Hạc.”

“Dạ vâng, xin anh chờ một lát.” Cô phục vụ lấy chiếc bánh kem mà Cố Tri Trạch và Mai Hoạ Tuyết đã đặt ra - một chiếc bánh kem lớn có ba tầng. Sau khi đóng gói xong thì đưa cho Cố Thời Hạc.

“Lấy bánh xong mời anh sang bên này để thanh toán tiền.”

Hai tay lại gắt gao mà dắt ở cùng nhau.

“Vâng.”

Mọi người đều biết bạn nhỏ Cố Thời Hạc của chúng ta thích ăn đồ ngọt. Do đó lúc vào cửa hàng bánh kem, chắc chắn không thể chỉ lấy mỗi bánh kem về nhà mà còn muốn mua thêm một ít đồ ngọt về nhà nữa. Huống chi hôm nay là sinh nhật của anh, sinh nhật lớn nhất.

“Phiền gói lại cho tôi mười cái bánh su kem.”

“Vâng, xin anh chờ một lát.”

Chuyển khoản xong, Cố Thời Khuynh nhận lấy bánh su kem - bởi vì hai tay Cố Thời Hạc đều xách đầy đồ, trong đó một tay đang xách cái bánh kem nặng trịch.

Làm sao bây giờ nhỉ? Nếu vậy thì không thể nắm tay… Vấn đề là, Cố Thời Hạc sợ em trai mình sẽ đi lạc (cục cưng anh vất vả lắm mới bắt được về nhà, không thể để đi lạc dễ dàng như vậy được).

Dường như Cố Thời Khuynh nhìn được sự bối rối của Cố Thời Hạc, cậu bèn kẹp con gấu Teddy nhỏ dưới nách của mình rồi lấy tay kia nhận túi bánh su kem đã được sắp xếp hoàn chỉnh, sau đó nói với anh trai nhà mình: “Anh ơi, em lấy ngón tay này túm góc áo của anh được không? Như vậy em sẽ không sợ bị đi lạc.” Thật ra là anh sợ cậu đi lạc, anh như thế thật đáng yêu. Cố Thời Khuynh thầm nghĩ trong lòng.

“Được thôi.”

Cứ như vậy, Cố Thời Khuynh nắm lấy góc áo của Cố Thời Hạc. Hai người ra khỏi cửa hàng bánh kem, cùng bắt xe buýt công cộng trở về nhà.

“Đã về rồi à.” Hôm nay Mai Hoạ Tuyết hiếm khi vào bếp được một ngày, nấu một bàn lớn đầy ắp thức ăn ngon. Nhìn thấy hai đứa con trai về đến nhà, Mai Họa Tuyết lau tay vào tạp dề, nhận lấy bánh kem và đồ đạc trong tay con trai mình, giục bọn họ đi rửa tay sạch rồi ngồi vào bàn ăn cơm.(Ngọc Anh x T Y T)

“Sao mua lắm đồ đạc thế? Thôi bỏ đi, hôm nay là ngày sinh nhật lớn nhất. Các con đi rửa tay nhanh lên rồi vào ăn cơm. Cơm mẹ đã nấu xong được một lúc rồi, chỉ chờ hai đứa trở về thôi.”

Cố Tri Trạch đã ngồi vào bàn cơm đợi bọn họ. Trước khi ăn cơm, Cố Tri Trạch đốt một cây pháo hoa: “Khụ, hôm nay là một ngày đặc biệt. Chúc mừng Thời Hạc của chúng ta lại lướn thêm một tuổi. Chúc mừng con đã đỗ đại học một cách thuận lợi. Hy vọng cuộc sống công việc của con về sau sẽ ngày càng thành công, chảy trôi mỹ mãn.”

“Chúc mừng anh.” Cố Thời Khuynh cũng phụ hoạ theo lời nói của cha mình.

“Ha ha ha, dạ, cảm ơn cha, cảm ơn A Khuynh.”

“Sao lại không có phần của mẹ? Mẹ là người làm một bàn đầy đồ ăn như thế này đấy.” Lúc này, Mai Hoạ Tuyết bỗng lên tiếng kháng nghị.

“Ha ha ha ha ha, dĩ nhiên là phải có rồi. Cảm ơn mẫn hậu đại nhân của con.”

“Như thế còn tạm được. Nào nào nào, chúng ta ăn cơm đi.” Mai Hoạ Tuyết cười khanh khách nhìn thằng con trai cưng của mình. Thời gian cứ vô thức trôi đi, mới ngày nào Cố Thời Hạc chỉ là một thằng nhóc thích gây sự nghịch bùn đất nay đã lớn, trở thành một soái ca tuấn tú như vậy. Đúng là không dễ dàng gì.

Bởi vì hôm nay là sinh nhật của Cố Thời Hạc, bởi vậy ba người còn lại thường xuyên thay nhau gắp đồ ăn vào bát cho Cố Thời Hạc. Đồ ăn trong bát Cố Thời Hạc thoáng chốc đã đôn thành một ngọn núi nhỏ. Cố Thời Hạc cũng vui vẻ nhận lấy.

“Tới, chúng ta cụng ly!” Mai Hoạ Tuyết nâng cốc nước cam lên, bởi vì cả nhà bốn người không thích uống rượu, vì thế trên bàn cơm mừng sinh nhật Cố Thời Hạc không có bóng dáng của rượu.

“Cụng ly!”

“Cụng ly.”

“Cụng ly.”

Ba người còn lại cũng nâng cốc của mình lên.

“Cạch.” Bốn chiếc cốc cụng vào nhau, nghi thức vui vẻ này đã được hoàn thành.

Bánh kem xuất hiện như món tráng miệng sau bữa tối.

Lần đầu tiên trong đời Cố Thời Khuynh nhìn thấy chiếc bánh kem to như vậy. Cậu nhớ trước đây khi cậu ăn sinh nhật ở viện phúc lợi chỉ được ăn một chiếc bánh kem trong ly giấy rất nhỏ và một bát mì trường thọ. Cậu không biết ngày sinh chính xác của mình là ngày bao nhiêu. Sinh nhật của cậu là ngày mà nhân viên làm việc ở viện phúc lợi nhặt được cậu. Đó là một ngày đông rét buốt, không có gì đặc biệt.

Bây giờ cậu đã có thể đón sinh nhật cùng anh, cảm giác này rất tốt. Cho dù đây không phải sinh nhật cậu, nhưng cũng đủ khiến cho cậu vui vẻ cả ngày.

Mai Hoạ Tuyết đi đến chỗ Cố Thời Hạc với chiếc vương miện giấy vàng lấp lánh trong tay: “Nào, tới đây, hôm nay sinh nhật ai thì người nấy đội chiếc vương miện nhỏ này lên nào.”

“Mẹ, trẻ con mới đội cái này.”

“Nói bậy, ai nói người lớn không đội được cái này? Mẹ thấy năm nào con cũng đội rất vui vẻ mà?”

… Chứ không phải là do con bị mẹ ép à?”

“Dạ được.”

“Còn nữa, trong lòng mẹ, con mãi mãi đều chỉ là một đứa chỉ, đeo chiếc vương miện này lên, con sẽ là hoàng tử bé của mẹ.”

“....”

Cố Thời Khuynh đứng bên cạnh nhìn, khoé miệng cứ thế cong lên.

Ấm áp quá! Đây là cảm giác gia đình sao?

Cố Tri Trạch chậm rãi cắm hai mươi cây nến màu sắc sặc sỡ xung quanh chiếc bánh, ông còn chia cho Cố Thời Khuynh một ít để cậu cắm vào.

Cắm những ngọn nến màu sắc rực rỡ xong, Cố Tri Trạch tìm một cái bật lửa, lại từ từ đốt sáng những ngọn nến ấy.

“Người sinh nhật mau nhắm mắt lại cầu nguyện đi, sau đó chúng ta sẽ hát bài hát mừng sinh nhật.” Cố Tri Trạch nói.

“Một, hai, ba…”

Tiếng hát của ba người vang lên…

“Chúc Cố Thời Hạc sinh nhật vui vẻ ~”

“Chúc Cố Thời Hạc sinh nhật vui vẻ ~”

“Chúc Cố Thời Hạc sinh nhật vui vẻ ~”

“Chúc Cố Thời Hạc sinh nhật vui vẻ!”

“Happy birthday to you~”

“Happy birthday to you~”

“Happy birthday to you~”

“Happy birthday to you!”

“Thổi nến đi! Thổi nến đi! Thổi nến đi!”

Cố Thời Hạc nghe vậy mỉm cười, chắp tay trước ngực, thành tâm ước nguyện những điều ước của mình - anh hy vọng người nhà và bản thân đều sẽ được khoẻ mạnh bình an.

“Phù…”

Ngọn nến bị thổi tắt.

“Cắt bánh kem thôi!”

Bánh kem bị cắt thành một phần tư. Tiếp đó là tiết mục tặng quà.

“Con trai lớn rồi, cha mua cho con một bộ vest để con có thể mặc trong những dịp quan trọng ở trường học.”

“Mẹ mua cho con một chiếc cà vạt.”

Vợ chồng hai người lấy quà riêng ra tặng cho con trai.

“Ôi, đẹp quá.” Cố Thời Hạc nhận lấy quà cha mẹ tặng.

“Anh ơi, em cũng có quà muốn tặng anh.” Cố Thời Khuynh lạch bạch chạy vào căn phòng nhỏ của mình và lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng bìa cứng.

“Anh ơi, đây là quà em tặng anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

“?A, cảm ơn A Khuynh ~” Cố Thời Hạc không ngờ cậu lại chuẩn bị quà cho mình nên có chút kinh ngạc.

“Anh có thể mở ra xem.”

Cố Thời Hạc tò mò mở hộp quà ra, đó là một chiếc quạt nhỏ màu xanh lục đậm.

“Em không có gì để tặng cho anh cả. Đây là phần thưởng của em nhận được trong trò chơi vào ngày quốc tế thiếu nhi ở viện phúc lợi. Em chưa dùng cái này bao giờ. Em biết anh ở ký túc xá trường đại học chắc chắn sẽ có quạt và điều hoà, thế nhưng nếu anh đặt cái quạt này ở đầu giường, có lẽ nó sẽ giúp anh cảm thấy mát hơn một tí…” Cậu nhóc có chút ngượng ngùng nói.

Cố Thời Hạc nghe Cố Thời Khuynh nói xong thì nở một nụ cười thật tươi. Anh quỳ xuống, xoa đầu cậu nhóc, nói với cậu: “A Khuynh có lòng rồi. Anh rất thích món quà này, cho anh xin nhé.”

Nhận quà xong, Mai Hoạ Tuyết bất chợt đề nghị: “Hay mình bật mấy bài hát sinh nhật để làm nóng bầu không khí đi!”

Cố Tri Trạch không có ý kiến. Vợ nói cái gì cũng phải cả.

Trong lòng Cố Thời Hạc âm thầm than thở - mẫu hậu đại nhân của con ơi, mẹ đang nghĩ nơi này là Haidilao đó hả? Chắc hẳn đây là do lần cuối cùng cả gia đình ba người đến Haidilao để ăn sinh nhật, Mai Hoạ Tuyết đã bị thu hút sâu sắc bởi "Bài hát chúc mừng sinh nhật" do nhân viên Haidilao hát, nhớ mãi không quên. Không, hôm nay mình không nên nói ra đúng không?

“... Dạ vâng.” Cố Thời Hạc không có phản kháng gì mấy. Hơn nữa anh cũng cảm thấy đây là một bài hát rất hợp để chúc mừng sinh nhật.

Mai Hoạ Tuyết dọn dàn loa trong phòng của bà ra.

Một bài hát chúc mừng sinh nhật độc đáo của người Trung Quốc vang lên…

Ngày sinh nhật của bạn hôm nay

Tôi gửi đến bạn lời chúc mừng

Trong ngày đặc biệt này cây cỏ xán lạn tươi cười

Chúng ta gặp nhau tại đây

Với tình yêu thật trọn vẹn

Chúc cho may mắn sẽ luôn ở bên bạn

Thắp ngọn nến lên

Để mong ước của bạn được thực hiện

Những ngày sắp tới, mọi giấc mơ sẽ thành hiện thực



Nói bye bye với những muộn phiền

Cười hì hì với những niềm vui

Tình yêu tình yêu sinh nhật vui vẻ

Mỗi một ngày đều thật tốt đẹp

Ngắm đóa hoa hạnh phúc nở rộ vì bạn

Nghe bài hát tuyệt vời ngân nga vì bạn

Tình yêu tình yêu sinh nhật vui vẻ

Chúc bạn luôn luôn hạnh phúc

Luôn luôn hạnh phúc



Sinh nhật của Cố Thời Hạc đã kết thúc trong lời bài hát sinh nhật vui nhộn bắt tai này.

Tối nay, Cố Thời Hạc vẫn pha cho A Khuynh của anh một ly sữa bò như bình thường, nhìn cậu ngoan noãn uống sạch rồi xoa đầu cậu rồi hôn một cái vào trán cậu chúc cậu ngủ ngon.

Hôn trán xong, anh vốn định như bình thường nói: “Chúc A Khuynh ngủ ngon, mơ đẹp.” Nhưng lại va vào một đôi mắt ướŧ áŧ, mềm mại. Vừa định mở miệng nói thì tất cả đều bị nghẹn lại ở trong họng: “Sao thế?”

“Mấy ngày nữa anh phải đi rồi…”

“Ừm, rồi sao nữa? A Khuynh nói nói cái gì?”

“Mấy ngày nay, em có thể ngủ với anh không? Em rất nhớ anh…”

“Anh tưởng là có chuyện gì cơ. Đương nhiên là được rồi.”

Có vẻ Cố Thời Khuynh rất thích cái ôm của Cố Thời Hạc, vừa lên giường cậu đã nhào vào lòng anh, nhưng lại không dám làm lố quá, không dám dùng sức cọ vào người anh. Cậu chỉ nằm bất động trong vòng tay anh. Trông giống hệt một chú mèo con ngoan ngoãn.

“Anh ơi.” Chú mèo con cất tiếng gọi.

“Hửm?”

“Sinh nhật vui vẻ.”

“Ừm.”

“Anh ơi.”

“Hửm? Lại làm sao thế?”

“Anh vào đại học rồi nhưng vẫn phải nhớ em đấy nhé.”

“Được rồi, anh đồng ý với A Khuynh. Ngày nào anh cũng sẽ nhớ về A Khuynh một chút.”

Cố Thời Hạc lại hôn trán Cố Thời Khuynh một cái nữa: “Khuya rồi, ngủ đi, mơ đẹp nhé. Ngủ ngon, A Khuynh.”

“Chúc anh ngủ ngon.”

Bọn họ lại tiếp tục ôm nhau chìm vào giấc ngủ.