Tô Dịch Thần lắc đầu: "Thôi quên đi. Khóc mệt rồi, tỉnh lại sẽ khóc tiếp. Đứa nhỏ này sao lại thích khóc như vậy, nó là giống ai đây?"
"Còn giống ai được? Giống anh đó." Nguyên Thanh Nhi đem túi nhựa đặt ở trên tủ đầu giường, đỏ mắt lườm anh một cái.
Cô thực sự thấy rất có lỗi, không phải lúc đó cô nói những lời kia, Lạc Ly sẽ không đột nhiên chạy ra ngoài, sẽ không tình cờ đυ.ng phải mẹ của Lạc Ly, Tô Dịch Thần sẽ không bị đâm. .
Tô Dịch Thần lắc đầu, ấm áp nói: "Anh không trách em, may mắn sự tình phát sinh ở bên ngoài, nếu không sẽ uy hϊếp những đứa trẻ khác trong phòng tranh..."
Từ lúc gặp Tô Dịch Thần, cô đã biết anh ấy là một người rất dịu dàng, một ông bố đơn thân vừa bận rộn công việc lại còn phải chăm sóc con cái nên anh ấy thực sự rất cẩn thận và chu đáo. Những đứa trẻ khác trong xưởng vẽ rất thích anh ấy, và cô cũng vậy...
Nguyên Thanh Nhi khịt mũi, đột nhiên thu hết can đảm nói: "Anh Dịch Thần, nếu anh không bao giờ khỏi bệnh, em sẽ chăm sóc anh cả đời..."
"Hả?" Ban đầu Tô Dịch Thần không nhận ra đó là một lời tỏ tình, cho đến khi anh ấy chú ý đến vệt ửng đỏ đáng ngờ trên khuôn mặt Nguyên Thanh Nhi, anh lúc này mới phản ứng lại rồi lập tức đỏ mặt, anh hoàn toàn không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, Tô Dịch Thần hơi quay đi, có một chút bối rối.
Lúc này, có người đi vào, hai người quay đầu nhìn ra ngoài, liền thấy Lạc Thiếu Kiệt một thân thon dài như ngọc đứng ở cửa.
Nguyên Thanh Nhi đã nghĩ về chuyện này trong một thời gian dài, lúc này, khuôn mặt của cô ấy đỏ bừng. cô ấy nhỏ giọng nói: "Anh Dịch Thần, em đi ra ngoài trước, anh hãy suy nghĩ kỹ những lời em vừa nói."
Sau khi Nguyên Thanh Nhi vội vàng rời đi, Lạc Thiếu Kiệt mới bước vào.
Cầm cái phích trong tay, đầu tiên hắn liếc nhìn đứa trẻ đang ngủ say phía đối diện Tô Dịch Thần, sau đó lại ngước mắt lên nhìn anh với vẻ thắc mắc: “Cô ấy là mẹ của con trai anh sao?”
“Sao có thể chứ!” Tô Dịch Thần đỏ mặt, cô ấy là gái chưa chồng, sao có thể nói như vậy được?
Lạc Thiếu Kiệt nghiêm túc nhìn anh một hồi, mới miễn cưỡng cười cười, cũng không hỏi nữa, xoay người mở hộp cơm, lấy một bát nhỏ múc cháo.
Tô Dịch Thần chỉ cảm thấy nụ cười của hắn ta có chút giễu cợt, còn có mùi vị khó tả, muốn hỏi lại không biết nên hỏi từ đâu, liền xấu hổ ngậm miệng lại.
Nhưng nhìn thấy hắn bưng cháo, tự mình khuấy thìa đút cho mình, Tô Dịch Thần lại cảm thấy không được thoải mái: "Để tôi tự làm."
"Em tự làm được thật không?" Lạc Thiếu Kiệt đã múc đầy một thìa.
“Vậy thì để người khác đút là được rồi.” Không phải Tô Dịch Thần kén ăn, mỗi việc nhờ Lạc Thiếu Kiệt đút cho cũng đủ đáng sợ rồi, tóm lại, anh không muốn tiếp xúc nhiều với người đàn ông đã có gia đình này.
"Để ai đút?" Lạc Thiếu Kiệt nhướng mày hừ một tiếng: "Bạn gái mới của em sao?"