Chương 30: Lạc Thiếu chăm sóc người bệnh tiểu Tô Tô (Phần 2)

“Lạc Thiều Kiệt!” Tô Dịch Thần cảm thấy lời nói của người này thật sự rất tệ, anh nghiến răng nghiến lợi: “Tôi không có quan hệ gì với cô ấy, cô ấy vẫn là con gái, đừng nói nhảm, nghe lỏm không tốt đâu..."

Lạc Thiếu Kiệt mặt không đổi sắc: "Tôi còn chưa nói là ai, sao em lại kích động như vậy?"

Giọng điệu của hắn không nhanh cũng không chậm, vô hình chung đưa người ta vào hố sâu, Tô Dịch Thần vừa lo vừa giận, nhất thời đành im lặng, quay đầu đi, căn bản không muốn nói chuyện với hắn ta.

Lạc Thiếu Kiệt tiếp tục đút thức ăn cho anh một cách bình tĩnh cũng không chút vội vã, hết thìa này đến thìa khác.

Nếu Tô Dịch Thần không muốn ăn, hắn ta tựa như có thể cầm thìa đợi mãi, Lạc Thiếu Kiệt mặt không đổi sắc, động tác rất tự nhiên làm chính hắn cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Mặt khác, những ngón chân lo lắng, xấu hổ của Tô Dịch Thần đang bấu víu vào tấm ga trải giường, còn mắt anh không biết nên nhìn vào đâu.

Mới ăn được nửa bát cơm, hắn kéo chăn che mặt nói: "Tôi no rồi."

Lạc Thiếu Kiệt không ép buộc anh, hắn tùy ý đặt bát xuống, cũng biết rằng Tô Dịch Thần đang lén lút quan sát mình, nếu hắn ta không rời đi, Tô Dịch Thần thậm chí còn không thể thả lỏng tinh thầnchứ đừng nói đến việc nghỉ ngơi.

Hắn rót một ly nước ấm rồi đặt nó trong tầm với của Tô Dịch Thần, lóc hắn chuẩn bị rời đi thì bị anh gọi lại.

“Chuyện đó… về vợ anh…”

“Chuyện đó em không cần lo lắng, lát nữa tôi sẽ cho em câu trả lời thỏa đáng.” Hân đi tới cửa, lại dừng lại, xoay người nhìn Tô Dịch Thần với ánh mắt thâm thúy, môi mỏng khẽ nhếch: “Còn nữa , tôi sẽ nói một lần cuối, tôi không kết hôn, tôi không có vợ, và từ đầu đến cuối tôi chỉ yêu duy nhất một người."

Ánh mắt hắn nghiêm túc đến đáng sợ: "Tô Dịch Thần, tôi mặc kệ em quên bao nhiêu, kết hôn cũng không sao, sinh con rồi cũng mặc kệ, tôi chỉ muốn em."

-

Những lời này hoàn toàn quấy nhiễu tâm tình Tô Dịch Thần, đầu óc anh trống rỗng, suy nghĩ không rõ ràng.

Cho đến khi một tiếng rung của điện thoại di động làm gián đoạn sự trầm tư, đó là điện thoại của Lạc Thiếu Kiệt, không còn ai khác trong phòng bệnh, bên ngoài cũng không một bóng người, Tô Dịch Thần vốn không có ý định di chuyển, nhưng nhìn thấy "Nhân Nhân" được viết trong danh bạ, lại nghĩ đến trạng thái của Nhân Nhân trước đây, sợ lỡ là cuộc gọi quan trọng, anh đành nghiến răng trả lời.

Âm thanh của Nhân Âm từ bên kia hung hăng truyền đến: "Lạc Thiếu Kiệt, em đấu không lại anh, em nhận thua, là do em sai, anh trả thù em như thế nào cũng không quan trọng, nhưng Lạc Ly còn nhỏ, mặc dù thằng bé là không phải con ruột của anh, nhưng nó không làm gì có lỗi với anh, cầu xin anh để em gặp nó lần cuối được không?!”

Có quá nhiều thông tin trong vài câu nói này, Tô Dịch Thần nhất tời không thể hiểu hết trong một thời gian ngắn.