Lạc Thiếu Kiệt giật mình, vội vàng gọi bác sĩ.
Bác sĩ kiểm tra tổng quát: "Vết thương vẫn chưa xẹp xuống, cẩn thận nhớ đừng cử động nhiều, vết thương cuối cùng đã cầm máu."
"Em ấy không ngừng kêu đau." Trên mặt Lạc Thiếu Kiệt tràn đầy kinh ngạc.
Bác sĩ bất đắc dĩ nói: "Bị đâm đến như này, hết thuốc mê cảm thấy đau là bình thường, kiên trì một chút sẽ hết."
Ai ngờ, sắc mặt Lạc Thiếu Kiệt lập tức trầm xuống: "Nếu như em ấy vẫn một mực muốn tôi mời mấy người tới thì sao? Cho em ấy ít thuốc giảm đau đi!"
Bác sĩ lau mồ hôi lạnh, nhưng cũng không dám đắc tội với hắn: "Lạc tiên sinh, ngài không thể tùy tiện uống thuốc, rất nhiều loại thuốc đều có tác dụng phụ, tình huống này thật sự không cần..."
Tô Dịch Thần hụt hẫng, cuối cùng lại ngủ thϊếp đi sau một thời khoảng thời gian hôn mê.
Bác sĩ truyền cho Tô Dịch Thần một bịch dung dịch dinh dưỡng, dặn y tá phải luôn chú ý đến tình hình ở đây, nếu xảy ra vấn đề gì, bệnh viện này không thể gánh nổi đâu.
Tốt hơn là ngủ đi, để không phải chịu đau đớn, Lạc Thiếu Kiệt ở cùng anh trên giường bệnh thêm một lúc, điện thoại chợt rung lên, hắn lấy ra xem, rồi nhìn chằm chằm Tô Dịch Thần đang trên giường, cầm điện thoại đi ra ngoài để nhặt nghe máy.
"Lạc tiên sinh, tôi tìm được phu nhân của ngài ở chỗ ga xe lửa, nhưng lại có chút chuyện xảy ra, chuyện này liên quan đến con trai ngài, ngài vẫn nên tự mình tới đây!"
Lạc Thiếu Kiệt mang vẻ mặt nghiêm túc: "Cô ta đang ở nơi nào?"
Sau đó phía bên kia báo ra một địa chỉ, Lạc Thiếu Kiệt cúp điện thoại, đôi mắt hắn tối sầm đến mức khó hiểu.
Trong hành lang, Lạc Thiếu Kiệt gọi tiếp một cuộc điện thoại rồi bước vào thang máy, cửa thang máy bên cạnh mở ra, là Nguyên Thanh Nhi dẫn Tô Tiểu Bảo ra ngoài, suýt nữa đã đi qua Lạc Thiếu Kiệt.
Khi Lạc Thiếu Kiệt chạy đến đồn cảnh sát, tay của Nhân Nhân đã bị còng lại, lúc nhìn thấy người đến là Lạc Thiếu Kiệt còn đáng sợ hơn cả nhìn thấy ma, vậy nên cô ta chỉ có thể hét lên rồi trốn sau lưng cảnh sát.
Lạc Thiếu Kiệt mặc một bộ vest, dáng người cao lớn, sang trọng như ngọc, hắn yêu cầu hai vệ sĩ chặn trước cửa, còn mình tự mở cửa bước vào.
"Lạc tiên sinh, trước tiên ngài hãy bình tĩnh lại." Một vị cảnh sát ngăn Lạc Thiếu Kiệt lại.
Trên thực tế, Lạc Thiếu Kiệt bình tĩnh hơn bọn họ tưởng tượng nhiều, hắn ta bước vào rồi liếc nhìn Nhân Nhân đang bày ra phản ứng thái quá, Nhân Nhân lập tức kinh sợ lùi lại: "Cứu tôi với! Anh ta là ác ma, anh ta không phải chồng tôi, anh ta giam cầm tôi, anh ta uy hϊếp tôi, năm năm nay anh ta luôn coi tôi như kẻ điên, đừng để anh ta tới gần tôi!"
Mấy vị cảnh sát nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lạc Thiếu Kiệt cầm chìa khóa xe trong tay, tiến lên một bước, nhìn Nhân Nhân loạng choạng lùi về phía sau vô tình làm đổ mấy chiếc ghế: "Đừng tới đây! Đừng tới đây!"