Chương 24: Thông báo cấp cứu

“Xin chào?” Là giọng nói trầm ấm của Lạc Thiếu Kiệt, lúc này hắn đang ngồi trong hội trường, đối mặt với những ánh nhìn từ tứ phương, vẫn ung dung nghe điện thoại.

"Tô Dịch Thần xảy ra tai nạn là bị mẹ của Lạc Ly đâm." Nguyên Thanh Nhi không kìm chế nổi mà khóc nức lên: "Chảy rất nhiều máu ..."

Lạc Thiếu Kiệt bỗng ngồi thẳng lên: "Cô nói cái gì? Cô có thể giải thích rõ ràng hơn không?"

Không biết bên kia nói cái gì, chỉ thấy sắc mặt Lạc Thiếu Kiệt dần lạnh xuống, hắn đột nhiên đứng dậy, lấy áo khoác trên ghế rồi đi ra ngoài.

Phòng họp náo động hẳn lên, ai cũng đoán già đoán non đã xảy ra chuyện gì.

Một lúc sau, thư ký Lý đi vào: "Lạc tiên sinh chuyển lời, cuộc họp vẫn tiếp tục, tôi sẽ phân tích tình hình cụ thể, còn lại thì Lạc tiên sinh quyết định sau..."

Khi Lạc Thiếu Kiệt vội vã chạy đến bệnh viện, ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc.

Bệnh nhân bị đâm vào thắt lưng, vết thương quá sâu, mất máu quá nhiều, bác sĩ tiếc nuối nói với Lạc Thiếu Kiệt: "Đáng tiếc, chúng tôi đã cố gắng hết sức."

Lạc Thiếu Kiệt loạng choạng lùi lại hai bước, vẻ mặt sững sờ, như thể hắn đã trở lại cái năm mà Tô Dịch Thần vừa rơi xuống vách núi.

"Thật xin lỗi, Lạc tiên sinh, chúng tôi đã nỗ lực hết sức để tìm kiếm và cứu người. Nhưng nếu một người rơi xuống từ độ cao như vậy, thì không có cơ hội sống sót. Cho dù anh ấy còn sống, thì anh ấy cũng không thể lênh đênh nửa năm trên biển, khả năng rất cao sẽ trở thành thức ăn cho cá mập dưới biển..."

"Lạc tiên sinh, biển động quá lớn, chiếc thuyền mang nhiệm vụ trục vớt nhất định phải trở về..."

"Lạc tiên sinh..."

Trong phòng bệnh to lớn, đột nhiên vang lên một tiếng quát: "Câm miệng!"

Lạc Thiếu Kiệt đột nhiên mở mắt ra, hắn nhìn thấy một căn phòng bệnh màu trắng, hắn ta vẫn đang nắm chặt một bàn tay trong tay mình, nhìn dọc theo cổ đi lên, đó là khuôn mặt tái nhợt của Tô Dịch Thần vẫn đang nằm trên giường bệnh.

Hắn ta đổ mồ hôi lạnh mà tỉnh lại, Tô Dịch Thần đã hoàn thành ca phẫu thuật vài giờ trước đó và được chuyển đến phòng bệnh chung.

Hắn ta vẫn cứ canh giữ bên cạnh anh, trong lúc mệt mỏi đã vô tình ngủ quên để rồi quay trở lại cơn ác mộng đó.

Cái lạnh lẽo trong cơn ác mộng còn đọng lại khiến hắn ám ảnh, nó quá mức chân thực làm cho hắn thật lâu vẫn còn cảm thấy sợ hãi, mất một lúc lâu mới có chút bình tĩnh lại, bàn tay đang được hắn nắm chặt khẽ động đậy.

Hắn dừng một chút, lập tức ngẩng đầu lên, Tô Dịch Thần nằm trên giường bệnh không biết từ lúc nào đã mở mắt ra.

“Lạc Thiếu Kiệt…” Sắc mặt anh tái nhợt, thanh âm mềm yếu như mèo con mới sinh, khiến người ta lo lắng và sợ hãi.

"Tôi ở chỗ này!" Lạc Thiếu Kiệt vươn tay vuốt ve mái tóc cùng khuôn mặt của anh: "Thần Thần, tỉnh lại có chỗ nào không thoải mái không?"

“Đau bụng.” Tâm trạng Tô Dịch Thần không tốt lắm, đôi mắt hơi cụp xuống, lông mi lướt qua, muốn nhìn kĩ một chút, lại kêu lên vì vết thương trên eo.