Chương 2-1
Con thuyền chạy nhanh qua đường sông quanh co, bạn bè Ưng Tư Lạc nhiệt tình ca hát những ca khúc Latin, chàng trai ngồi ở bên cạnh Tề Vân Vân còn nhiệt tình choàng tay qua vai của cô đong đưa theo nhịp điệu ca khúc, Tề Vân Vân tuy không có hát nhưng cũng bị không khí tuyệt vời này cuốn hút, đã sớm đem buồn khổ trên đường đuổi cướp vừa rồi ném đi... một bên, cô còn thông minh thừa dịp thân thể đong đưa, mượn lưng ghế dựa cọ xát bệnh sởi trên thắt lưng, hiệu quả cực kỳ tốt.
Trong vô thức thuyền đã đến đích, thuyền bỏ neo ở trước biệt thự tư nhân của Ưng Tư Lạc, mọi người phát ra tiếng hoan hô.
Tề Vân Vân nhìn một tòa kiến trúc đồ sộ âm u màu xám đứng sững ở trước mắt có sân rộng lớn vây quanh, mọi nơi đều là âm u, cô bỗng nhiên cảm thấy lùi bước, nhìn chằm chằm vào trong cửa sổ biệt thự toàn bộ đều phát ra ánh sáng u tối mờ nhạt, vô cùng quỷ dị, nhìn mà lông tơ dựng đứng.
Cô ngơ ngác đứng tại chỗ, hai tay gãi gãi thắt lưng, nhìn bạn bè Ưng Tư Lạc từng đôi ung dung bước lên thềm đá, trước cửa lập tức có hai gã trên mặt vẽ ngôi sao, mặc trang phục hề rực rỡ, cổ có vòng bánh lớn, đỉnh đầu đội chiếc mũ buồn cười mở cửa tiếp khách, chỉ có cô là bước đi gian nan.
Nơi này cũng có người giả hề, làm cho cô thấy cả người rất không thoải mái! Tên trộm vừa rồi cũng mang mặt nạ hề, nhưng là loại hóa trang này ở đây thật sự rất phổ biến, chỉ là cô “một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng”!
"Chào mừng cô đến thăm hàn xá, mời."
Tay gãi đông gãi tây của cô đột nhiên bị cầm, quay đầu, Ưng Tư Lạc ngay tại bên cạnh cô, cách mặt nạ, cô không cách nào nhận ra biểu tình của anh là gì?
Cô cười có chút cứng nhắc, tâm run rẩy, "hàn xá" trong miệng anh ta bề ngoài xem ra thật sự là hàn khí mười phần.
"Lần này trợ lý của tôi thiết kế nơi này mang không khí khủng bố , hiệu quả xem ra cũng không tệ lắm, dù sao một năm một lần, đêm nay toàn bộ đều không cần kiêng kỵ gì. . . . . "
Giọng nói của Ưng Tư Lạc trầm thấp mê người, gợi cảm sức quyến rũ - trăm phần trăm.
Tề Vân Vân bị hơi thở nam tính đầy ma lực của anh làm cho đầu óc choáng váng, không hiểu hàm nghĩa không kiêng kỵ gì mà anh nói là gì? Là bên trong có chuyện nhi đồng không nên . . . . . . chuyện người lớn đúng không?
"Đi thôi. . . . . . Vũ hội đã muốn bắt đầu." Anh đích thân đỡ cô lên bờ.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, âm thầm theo anh vào vườn, đáy lòng bất ổn, tay nhỏ bé không ngừng gãi ngứa được, phảng phất dường như dưới chân có điện, đi đường không an ổn.
Đến biệt thự, cô run rẩy bước vào bên trong, bên trong xác thực có vũ hội, nhưng là sau khi âm nhạc biến điệu thành vũ khúc Latin, một phòng lay động trong ánh sáng mờ nhạt, phóng mắt nhìn sang tất cả đều là "người mặt nạ", không ai thấy được bộ mặt đích thực của đối phương, không khí xa hoa từ từ biến hoá kỳ lạ.
Tề Vân Vân dự tính chờ một chút mới bước đi, cô không quen loại không khí này, cô thà rằng vui đùa trên đường đi náo nhiệt, hoặc là đêm nay "kết thúc công việc" sớm một chút quay về khách sạn đi gãi ngứa. . . . . .
Cái bớt của cô rất ngứa, thật khó chịu. . . . . . Tuy nhiên hắc bá tước này suất như vậy, không nắm tay cùng anh ta thực sự có chút đáng tiếc.
"Tôi. . . . . ."
Cô định trước hết hẹn Ưng Tư Lạc đi nhờ Thuận Phong thuyền của anh chạy lấy người, nhưng điện thoại của anh bỗng vang lên, anh ta lập tức cúi đầu nghe, mà không có nghe thấy lời tiếp theo của cô. Cô nhịn lại tính chờ, đợi một hồi lâu, chỉ được một câu của anh:
"Tôi xin lỗi không tiếp được một chút, cô có thể chơi tự nhiên, một lát tôi lại đến tìm cô."
Cô thật muốn xin anh đừng đi, cô muốn nắm tay anh. . . . . .
"Tôi đây đành cung kính không bằng tuân mệnh." Cô cười như không có việc gì, nhìn anh rời đi, đi lên một cầu thang lớn ở giữa đại sảnh, trong lòng rất thất vọng.
"Tiểu thư, tôi có vinh hạnh được nhảy với cô một điệu không?" Có nam khách thân thể cường tráng thấy cô một mình lại đây mời cô khiêu vũ.
Cô nghe không hiểu tiếng Latin, nhưng hiểu được "ngôn ngữ của người câm điếc", anh thực lịch sự làm lễ mời khiêu vũ, theo ngôn ngữ tứ chi mà biết ý tứ của đối phương.
Nhưng cô không có lập tức đáp ứng, ngại trên người mùi nước hoa quá nồng trên người anh ta. . . . . . Nhưng nghĩ lại không đúng a! Mục đích của cô lần này là đến thu thập nắm tay của đàn ông, làm gì lại chọn lựa như vậy, không phải tự nhiên bỏ qua cho cơ hội bắt tay sao? Cố mà làm, cô gật đầu.
Nhảy, nhảy, cô bị mùi nước hoa của anh ta "hun" đến nỗi khứu giác đều sắp xảy ra vấn đề, may mắn lại có người khác mời khiêu vũ, là một chàng trai tái nhợt, vươn bàn tay tái nhợt về phía cô, cô lại miễn cưỡng đáp ứng, thật vất vả lại khiêu vũ xong một bài. . . . . .
Lại tới nữa một cái mặt nạ đầu heo, hình thể tròn vo, cô khóc không ra nước mắt khiêu vũ cùng anh ta, hối hận tới nơi này, đổi bạn nhảy giống như đang chạy trốn. . . . . Nếu không phải vì bắt tay, cô sẽ không cắn răng nhảy tiếp đâu.
Nói cũng kỳ quái, cô vốn tuyệt không để ý mình nắm là tay ai, dù sao đội mặt nạ ai cũng nhìn không thấy nhau, ai cũng sẽ không nhớ rõ đối phương, nhưng là từ khi hắc bá tước kia xuất hiện, cô đột nhiên trở nên soi mói, cô đột nhiên có phát hiện trọng đại!
Đàn ông kỳ thật không phải toàn một bộ dáng, bọn họ cũng có cao thấp mập ốm, đẹp trai hay khó coi, làm người ta buồn nôn hay làm người ta mặt đỏ tim đập khác nhau. . . . . .
Kỳ quái, thực rất kì quái! Cô làm sao có bản lĩnh công nhận xét đàn ông?
Đều do hắc bá tước kia, là anh ta rất thu hút, giống như ngôi sao sáng chói, làm người ta nhìn mà hô hấp nhanh hơn, tim đập gia tốc, người khác so sánh với anh đều biến thành tảng đá ảm đạm.
Anh ta rốt cuộc là đã chạy đi đâu?
Cô cũng rất muốn cẩn thận thu thập nắm tay của anh ta nữa. . . . . . Tuy nói ở trên thuyền đã nắm qua hai lần, nhưng vẫn còn chưa đủ, tốt nhất anh ta có thể lại tháo mặt nạ xuống, cho cô nhìn lại khuôn mặt đẹp trai đó, vậy chuyến đi này thật sự không tệ . . . . . .
Lòng tham nha! Đôi mắt cô lóe sáng ở dưới mặt nạ, lặng yên nhìn về phía thang lầu, thật là chờ mong anh xuất hiện a. . . . . .