Chương 449: Đau Xót

Mặt trăng nhẹ nhàng tỏa ra ánh sáng bạc, những hạt tuyết gõ lộp bộp trên kính cửa xe, đọng lại thành một vũng nước, sau đó chảy xuống thành dòng.

Những tia sáng yếu ớt di chuyển trên gương mặt Hạ Nhi, soi rõ làn da trắng hồng dưới ánh đèn đường vàng vọt. Dung Lạc đưa tay chạm nhẹ lên má cô, bàn tay ấm áp gần như có thể nắm trọn lấy gương mặt gầy gò ấy.

Cảm giác được nhìn thấy cô vô cùng tuyệt diệu, đẹp đến nỗi khiến Dung Lạc quên đi tất cả. Những tháng ngày ở bên cạnh cô hạnh phúc như vậy, Dung Lạc thật sự không cho phép bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì tùy ý phá hỏng.

Bản thân cho phép cô tuỳ hứng làm bậy, vô phép vô tắc, sủng nịnh đến tận trời, nuông chiều mọi sự ngang ngược bướng bỉnh của cô.

Ngang bướng... có những lúc là một sự dựa dẫm...

Dung Lạc thật sự hi vọng cô có thể dựa dẫm mình.

———

Dinh Thự.

Chiếc xe đen tuyền chẳng mấy chốc đã vượt qua khuôn viên Dinh thự để đến cổng chính.

Trời vẫn đổ tuyết, rơi xuống đất liền tan ra thành những hạt nhỏ, từng hạt tuyết rơi khiến mặt tường cao chưa kịp ướt đã bị phủ kín, dinh thự to lớn chẳng mấy chốc đã được bao phủ bởi những đám mây trắng tinh.

Giữa màn đêm đen thẳm, căn Dinh thự yên tĩnh tựa như một thiếu nữ đứng lặng im, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, từng hạt tuyết rơi bên cửa sổ lại càng khuấy động lòng người bất an.

Hạ Nhi đẩy cửa xe bước xuống, gió đêm nhẹ thổi qua những sợi tóc trên trán, rơi vào khuôn mặt cô, khiến cô rùng mình.

Dung Lạc vừa bước ra khỏi xe, trông thấy liền lập tức bước đến, đem áo khoác choàng nhẹ lên vai cho cô.

Hạ Nhi muốn hất ra, nhưng Dung Lạc mạnh tay hơn một chút, có phần cưỡng chế khiến cô không cựa quậy được mà khoác chiếc áo lông lên người cô rồi nhìn xuống cánh tay cô.

Dung Lạc bất ngờ lấy ngón cái day nhè nhẹ lên vết thương đã được băng bó, khẽ nhíu mày:

"Đau lắm đúng không? Nếu hôm nay tôi không đến kịp. Em đã là một thi thể lạnh buốt dưới bầu trời tuyết nước A này đấy."

Ánh đèn bên ngoài cổng chiếu vào khuôn mặt Dung Lạc, rọi lên bờ vai cao gầy thanh nhã, trông như gần như xa, như thật như mộng.

Hạ Nhi rụt người lại.

Tay Dung Lạc dừng lại giữa không trung, sau khi thẫn thờ trong giây lát, ngón tay khi hạ xuống đã đổi phương hướng, lười nhác đút vào túi quần, thấp giọng nói:

"Đêm nay tôi có việc cần giải quyết, em ngoan ngoãn ở yên tại Dinh thự. Không được sự cho phép của tôi, một bước chân cũng không được bước ra khỏi cánh cửa đó. Nếu không..."

"Cô hãy thả Lương Hạ đi. Chuyện của tôi và cô không liên quan đến cô ấy. Còn về Cố Khúc và Lam Tinh... tôi mong cô cũng có thể để họ rời khỏi Dinh Thự. Và cả Lãnh Thanh, cô ấy là bị tôi lôi vào. Cô hãy thả hết bọn họ ra đi. Từ giờ tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời cô."

Giọng điệu của Hạ Nhi vang lên rất nhỏ, tới bản thân cô cũng nghe ra sự hèn yếu của mình. Cô siết chặt ngón tay, nhấn mạnh một lần nữa:

"Tôi hứa! Sẽ không bỏ trốn nữa."

Dung Lạc cảm nhận được sự đè nén trong từng câu từng chữ cô thốt ra. Giây phút ấy, trái tim Dung Lạc như bị cứa nhẹ một vết, không hề chảy máu nhưng đau buốt vô cùng.

Hạ Nhi lại rất kiên quyết, ngước mắt nhìn Dung Lạc đầy khẩn cầu.

Những lời thừa thãi không cần nói nhiều, cô tin Dung Lạc hiểu được nguyên nhân cô muốn những điều kiện này.

Khuôn mặt tuyệt mỹ của Dung Lạc vẫn lạnh băng, ngữ khí lại bình thản như mặt hồ khi đêm xuống:

"Em sợ Lam Tinh và Cố Khúc chết đi thì lực lượng trong tay Khương Tình sẽ yếu, hay đang lo sợ cho tính mạng của Khương Tình không được bảo vệ?"

Hạ Nhi vừa nghe, sự ấm ức trong lòng chưa vơi đi đã biến thành phẫn nộ. Cô đang định lên tiếng thì Dung Lạc lại một lần giành quyền nói trước:

"Hạ Nhi, yêu một người đến mức mọi việc đều chỉ suy nghĩ cho người đó, rồi cuối cùng em sẽ phát hiện ra từ đầu tới cuối mình chỉ là một con ngốc!"

Dung Lạc vừa dứt lời, Hạ Nhi liền cụp mắt xuống, dùng nó để che giấu sự lạc lõng trên nét mặt mình. Trái tim đang đập loạn không theo trật tự. Dù cúi gằm, cô vẫn cảm nhận được đôi mắt xanh biếc kia như đang lột trần nội tâm đau đớn của cô, nó như một thứ vũ khí lột đi lớp nguỵ trang của cô.

Nếu không phải tại sao cô lại cảm thấy cả người không còn sức lực, trái tim như thể bị móc ra rồi giẫm đến nát bươm như vậy.

Hạ Nhi nhìn cơn mưa tuyết đang ào ạt trút xuống, nỗi đau đè nén tới giờ cuối cùng đã được giải phóng. Nước mắt dâng lên, hóa giải nỗi đau vô tận.

Rất lâu sau sự tĩnh lặng đến chết người, khi nước mắt cô dường như không thể rơi được nữa, trên đỉnh đầu cô mới tiếp tục vang lên giọng nói của Dung Lạc, là sự điềm nhiên sau khi lớp băng tan ra, nhưng vẫn âm u như trăng tháng Chạp.

"Em biết tôi khác Khương Tình chỗ nào, đúng không?" Dung Lạc nói.

Hạ Nhi ngẩng đầu lên.

Dung Lạc đưa ngón tay thon dài tuyệt mỹ gạt nhẹ đi hàng lệ nóng hổi trên khuôn mặt cô.

Hạ Nhi không kháng cự, nhìn Dung Lạc một lúc mới lên tiếng, giọng nói của cô cũng nhẹ nhàng nhẹ bẫng, khoé môi nhếch lên một nụ cười như bất kỳ lúc nào cũng có thể tan biến:

"Tôi biết."

Hạ Nhi cười nhưng trong lòng lại đau thấu đến tưởng chết.

Điều mà Khương Tình không làm được, Dung Lạc lại làm cho cô thấy rất rõ. Còn rõ ràng đến mức khiến cô bàng hoàng sợ hãi.

Nhưng cô cũng biết, bản thân cô sao bằng được một nửa tâm tư kín kẽ của Dung Lạc, thậm chí cả một ngón tay còn chẳng bằng.

Cô từ đầu tới cuối chỉ đánh cược với tình cảm mà Khương Tình dành cho cô. Còn thứ Dung Lạc và Khương Tình đang cược, thứ mang ra là nhân tính.

Là sự sống còn của toàn bộ gia tộc.

Tất cả đều có thể tan biến trước lợi ích, thì tình yêu có là gì?

Cô không bao giờ nhận xét việc làm của Khương Tình là đúng hay sai, vì thương trường là chiến trường, đã nằm trong bàn cờ này rồi, đâu còn đường lùi nữa?

Cố gia và Khương gia nhất định phải người chết ta sống.

Chỉ có điều, khi chính cô cũng bị coi là một con cờ để quyết định đại cục, tại sao trái tim cô lại đau đến vậy?

Dung Lạc bước tới trước mặt cô, bàn tay bất ngờ chạm lên má cô, hoàn toàn khác với vẻ mặt lạnh lùng khi nói những lời lúc nãy, giọng nói của Dung Lạc nhẹ nhàng hẳn đi:

"Em đau lòng như vậy, rõ ràng là bị cô ta làm cho đau đớn đến mức ấm ức mà không thể nói. Nhưng bất kì chuyện gì em cũng nghĩ đến cho cô ta. Từ việc trải đường phía sau Khương gia, dẹp loạn Khương Ẩn, từ bỏ cả Trầm gia và vạch rõ giới hạn với Hàn Tịch. Em vì Khương Tình mà moi tim moi phổi ra như thế. Nhưng cô ta đã từng tin tưởng em? Từng vì em mà không màng tới Khương gia hay chưa?"

"Đủ rồi!"

Giọng Hạ Nhi rất nhỏ nhẹ, thoạt nghe như một con chim bị thương. Nói xong câu ấy cô lại lắc đầu, cười cay đắng, tự trả lời mà không đợi Dung Lạc nói tiếp:

"So với tình thân và gia tộc thịnh thế trăm năm, làm sao có thể..."

Dung Lạc cười nhạt, không những không im còn từ tốn nhấn mạnh từng từ từng chữ:

"Em hiểu rõ mọi chuyện như thế. Tôi cũng không cần phải tốn sức. Hạ Nhi, những gì không làm được thì không được phép tùy tiện hứa. Lời hứa nói thì dễ nhưng thực hiện thì không đơn giản đâu, hiểu chứ?"

Hạ Nhi trầm mặc.

Dung Lạc nét mặt nho nhã, bình bình thản thản, ánh mắt xanh biếc mê hoặc như màn đêm, chỉ có điều trong những câu từ chậm rãi có chút gì lạnh lẽo:

"Tôi sẽ thả Lương Hạ như lời đã nói với em. Còn về Cố Khúc — việc của cô ta dính đến hoàng tộc. Tôi đã nể tình em cầu khẩn mà không gϊếŧ cô ta vì tội phản bội hoàng thất rồi. Hiện tại Cố Khúc — tôi không thể thả. Cô ta phải chịu sự quản giáo và kiểm soát của Cố gia. Về Lam Tinh, cô ta muốn gϊếŧ em thì đã chạm vào giới hạn cuối cùng của tôi. Cô ta đáng chết!!!"

Sát khí khi Dung Lạc nhắc tới Lam Tinh đã lan cả vào đôi mắt, nó đen đặc khiến ai nhìn vào cũng thấy sợ hãi.

"Nhốt Lam Tinh lại, tôi không muốn người của Khương Tình chết vì mình." Hạ Nhi lạnh giọng.

Khóe miệng Dung Lạc từ từ thẳng ra, hơi nheo mắt lại, ánh mắt khiến người ta phải rùng mình:

"Em..."

Hạ Nhi nghe ra được Dung Lạc không thể đè nén cảm xúc phẫn nộ.

Dung Lạc là người rất ít khi thể hiện ra mặt sự giận dữ của mình, có thể nói cho tới bây giờ cô còn chưa bao giờ được nhìn dáng vẻ nổi giận thật sự của Dung Lạc. Nữ nhân này làm việc luôn bình tĩnh, thâm tàng bất lộ, chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn như hôm nay.

"Cô nói tôi ngốc cũng được. Việc của Lam Tinh... coi như tôi xin cô. Hãy để cô ta sống..." Hạ Nhi cắt ngang lời Dung Lạc, sau đó cô ngước mắt lên, tiếp tục vứt lại một câu hỏi:

"Về Lãnh Thanh thì sao?"

Nụ cười trên môi Dung Lạc lúc này đã rất nhạt nhòa, gần như không thấy, rất lâu sau mới động mí mắt, đút hai tay vào túi quần, nói một câu không đầu không đuôi:

"Lãnh Thanh đã đề nghị với tôi việc trở thành bác sĩ riêng tại Dinh thự."

Hạ Nhi giật nảy mình, có chút ngờ vực thấp giọng hỏi:

"Bác... bác sĩ riêng?"

Dung Lạc nhìn thẳng về phía trước, giọng nói bình thản nhưng mỗi câu mỗi chữ đều rất rành rọt:

"Em cũng giỏi thật. Tuỳ tiện chụp một người có thể chụp được luôn cả vị bác sĩ y khoa nổi tiếng nhất nước A. Cũng là con cháu hoàng thất. Danh tiếng và địa vị của cô ta tại nước A có thể sánh ngang với tôi đấy."

Hạ Nhi lùi ra sau, sống lưng thẳng tắp, nhìn Dung Lạc thêm một lúc rồi cười nhạt:

"Việc đó có liên quan gì..."

"Em biết mẹ tôi có bệnh, đúng không?" Dung Lạc từ tốn nói.

Hạ Nhi trầm mặc.

"Lãnh Thanh là người mà nữ hoàng đã bỏ công sức không hề nhỏ, bằng mọi giá muốn mời về điều trị bệnh cho mẹ tôi."

Dứt lời, Dung Lạc lại chậm rãi nói những câu từ có ý tứ sâu xa:

"Thật kinh ngạc, cô ta xuất hiện giúp em bỏ trốn khỏi tôi. Sau đó thể hiện một thân bản lĩnh và tiết lộ danh tính, còn chủ động muốn đến Dinh Thự để làm việc. Tôi vừa muốn từ chối, thì lệnh của nữ hoàng đã ban xuống."

Hạ Nhi ngẩn người.

Dung Lạc nhìn cô, thanh âm đã bình thản trở lại:

"Hạ Nhi! Tôi có nên khen ngợi em một câu rằng: Mị lực của em thật sự rất khó cưỡng không?"

Ánh trăng hút hết thứ ánh sáng vốn đã yếu ớt trước cổng Dinh Thự xa hoa, kéo dài chiếc bóng của Dung Lạc, chiếu xuống chân Hạ Nhi. Cô cúi đầu, men theo cái bóng đó từ từ ngước mắt, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt như yêu nghiệt hoạ thuỷ của Dung Lạc.

"Cô sẽ để Lãnh Thanh tới Dinh Thự?" Ngữ khí của cô rất nhỏ, ý tứ thăm dò rõ ràng không che giấu.

"Vốn dĩ tôi không có ý định đó. Nhưng Lãnh Thanh quả thật rất khôn ngoan. Lại có sắc lệnh của nữ hoàng. Tôi cản thế nào được?" Dung Lạc nhún vai.

Hạ Nhi nhếch môi:

"Cô không cản được? Hay là khinh thường muốn cản."

Dung Lạc bật cười.

Thanh âm trong trẻo như tiếng chuông bạc êm tai, chân dài thẳng tắp bước tới từng bước. Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống vai. Áp lực truyền tới vô cùng rõ ràng, khiến Hạ Nhi nhất thời cảm thấy khó thở.

Dung Lạc đưa tay ra, những ngón tay mảnh khảnh thon dài siết nhẹ cằm cô:

"Càng lúc càng hiểu tôi đấy. Khương Tình tôi còn không sợ. Cho dù là mười Lãnh Thanh, tôi cũng còn chưa để vào mắt đâu."

Hạ Nhi không né không tránh, ánh mắt hổ phách nhìn thẳng vào Dung Lạc. Đôi mắt Dung Lạc sâu thẳm như biển khơi, khiến ai nhìn vào cũng sẽ đắm chìm trong đại dương bao la ấy.

Đây là người thấu hiểu cô sâu sắc, cũng là người có thể vì cô mà từ bỏ tất cả. Nhưng...

Cô khẽ quay mặt đi, ngón tay Dung Lạc trượt qua môi cô. Cô phải lùi lại một bước mới thoát khỏi khí thế mạnh mẽ kia, khẽ cụp mắt xuống.

"Nếu được làm lại, tôi vẫn sẽ kiên trì với cách làm của mình." Thanh âm của Dung Lạc giá lạnh, kiên định như những cơn gió đêm gào rít bên tai.

Hạ Nhi đứng nguyên tại chỗ, rèm mi khẽ động:

"Những chuyện khác tôi không quản đến nữa. Cô giữ lời thả Lương Hạ về nước S. Tôi sẽ giữ lời không tìm cách chạy trốn khỏi Dinh Thự. Nói lời giữ lời."

Giọng của cô rất nhẹ, rất khẽ, nghe có vẻ tùy hứng, bướng bỉnh. Nhưng chỉ cô mới biết mình không dám to tiếng đến thế nào.

"Được." Dung Lạc đáp ứng.

Hạ Nhi nghe được sự chấp thuận đó liền chậm rãi lùi về sau, xoay người bước đi trong mưa tuyết, cô đơn như một cành hồng yếu ớt lẻ loi. Mái tóc dài của cô tung bay theo từng đợt gió tuyết lạnh, gò má trắng bệch như sáp nến.

Dung Lạc đứng bên cửa xe rất lâu nhìn theo bóng lưng ảm đạm của cô, cơn mưa tuyết đổ xuống làm mờ đi tầm nhìn, cũng kéo dài khoảng cách của hai người. Giây phút bóng lưng cô xa khỏi tầm nhìn, trong lòng Dung Lạc chỉ còn sự đau xót và nóng ruột, ánh mắt xanh biếc yên tĩnh nhìn theo hướng cô đi khuất, sự im lặng đến xót xa.