Chương 8: Đại hôn

Phủ phò mã không được xây dựng, bởi đơn giản Y Thần không muốn, dùng ngay phủ công chúa như vậy tiện hơn, mặc kệ người khác nói gì nhưng bây giờ đại công chúa đã biết được sự thật lớn, phò mã là nữ nhân, lại ngang nhiên không cho phép thi hành phủ phò mã, nhìn người sống đơn thuần thật khiến Hoa Yên không hiểu nổi

Từ xa Tuệ Ngôn và Tri Liên đã hoàn thành xong công việc trở về, "Công chúa"

"Tốt lắm, chúng ta nhập cung, để nơi lại cho hắn hưởng một chút"

Tri Liên hơi khó hiểu, "Công chúa như vậy danh tiếng của Người"

"Dù sao bổn cung cũng dự định sẽ không cần phò mã, nếu như suốt thời gian này hắn sống xót thì xem như bổn cung phải chấp nhận rồi"

Tuệ Ngôn đẩy đẩy Tri Liên, "Được rồi mau đi theo công chúa đi, nơi này cứ để lại cho ta, Tri Liên ngươi không muốn chọc giận công chúa chứ!", vui vẻ một đoạn bắt đầu rắc Cư thể tán khắp nơi, những hạ nhân phủ đã được tắm trong độc nên miễn nhiễm còn người mới thì hoàn toàn chưa, Tuệ Ngôn không muốn hạ thủ nặng nhưng cũng không chấp nhận chuyện một nam nhân chiếm tiện nghi chủ nhận của mình

Y Thần đương nhiên qua vài lần nhiễm độc cũng hiểu được nguyên do mặc kệ thân thể đang bị đau đớn như thế nào, chỉ đọc sách, uống rượu, tận hưởng cuộc sống, lâu lâu sẽ có vài bóng đen đến ngó xem nhưng có lẽ thu được là kết quả không mong muốn.

---

Đèn, pháo, hỷ phục đỏ, kiệu hoa, đoàn người đến đón dâu trong hân hoan, hôm nay Y Thần mặc hỷ phục tân lang, càng làm nổi hơn màu da trắng như tuyết, cưỡi trên con bạch mã nhưng có lẽ vì ghen tỵ với tân lang nên ban đầu không chịu quy phục, mãi đến khi Y Thần dùng sát khí áp chế mới chấp nhận

Hai bên đường là tiếng chúc mừng hoan hỷ, Y Thần tiến vào cung làm mấy cái nghi thức rườm rà, rồi quăng tân nương qua một bên cùng uống rượu với khách nhân. Đương nhiên buổi tối một mỹ nam tử tay cầm ly rượu, mặt hơi ửng hồng xung quanh là vô số xác người quá say không dậy nổi

Một nha hoàn tiền đến, "Phò mã gia, cũng đã khuya rồi, Người cũng nên đến tân phòng đi"

"Được"

Theo chân nha hoàn đến một tẩm cung nhưng lạ thay lại là một con đường khác không phải con đường đón tân nương ban ngày, bước vào lại yên ắng ngay cả bà mối nhiều chuyện cũng không thấy đâu, bước vào trong là một tân nương phủ mặt bằng khăn, nhưng có lẽ mùi hoa đã khiến Y Thần chú ý đến, "Công chúa nào đây?"

Không có tiếng trả lời

"Xin hỏi lại, đây là vị công chúa nào?"

"Minh Thiên Hoa Yên"

"Không phải"

"Muốn biết hay không mở khăn ra ắt sẽ biết"

"Không cần đâu, bản thân thấp hèn không xứng với công chúa đâu, nên xin cáo từ"

Cái bàn tay nữ nhân kéo đi khăn trùm đầu lộ ra một mỹ nhân, không ai khác chính là Lữ Nguyệt công chúa, "Ngươi to gan lắm, dám bước vào tẩm cung của bổn cung. NGƯỜI ĐÂU"

Quân lính như chờ sẵn, đêm tân hôn bị náo loạn khi phòng tân hôn không thấy bóng dáng phò mã nhưng ngược lại phò mã lại đi lộn đến tẩm cung của công chúa, hoàng thương đương nhiên rất giận dữ, "Ngươi có khai không?"

Y Thần nhìn nhìn xung quanh không màng đến cái người đang hùng hổ nói lớn, một chút coi ra gì cũng không có, kết quả không nhìn thấy người muốn nhìn mới quay sang chú ý đến đại đao suýt nữa là chém bay đầu mình, lách người nhẹ né đi nó, "Muốn lấy đầu ta sao, không dễ vậy đâu!"

"Người đâu đem đầu hắn xuống cho trẫm"

"Thật mệt mà, nói chuyện đi hoàng thượng, bản thân không biết đây là tẩm cung của tam công chúa, thứ hai trong cung không có chuyện đi qua lại các tẩm cung đơn giản nhất định sẽ bị lạc, thứ ba y phục của tam công chúa là tân nương, thứ tư lúc đến đây một chân vẫn chưa bước qua khỏi ngưỡng cửa. Xét bốn điều này ai ai cũng sẽ dễ dàng nhận thấy, đại phò mã đã bị dẫn đến đây rồi bị vu oan giá họa"

Hoàng thượng đứng người không nghĩ bản thân lại bỏ xót ra nhiều điều như vậy, nhìn đến giờ cũng không còn sớm nữa, không thể để nữ nhi chờ đợi, "Chuyện này qua ngày mai sẽ giải quyết, đại phò mã về tân phòng đi"

Lữ Nguyệt vô cùng khó chịu, đơn giản thứ nàng muốn lại bị xổng mất

Y Thần quay về đúng nơi, cùng Hoa Yên hoàn thiện những bước cuối cùng, trong thời gian chờ đợi, "Công chúa, thập tam công chúa đó là ai vậy?"

"Minh Thiên Lữ Nguyệt, là nữ nhi của hoàng hậu đấy, muội ấy hay tranh giành với bổn cung, lần này cũng không phải là ngoại lệ"

"Còn một vị công chúa được hoàng thượng sủng ái nữa"

"À là Minh Nguyệt Tâm Như, đừng có mà dở trò với muội ấy bổn cung sẽ khiến ngươi sống không bằng chết đấy"

"Không không hỏi là muốn né đấy"

"Bổn cung nghe nói ngươi phát hiện tân nương kia không phải bổn cung"

"Không phải mùi hương nên nhất định không phải"

"Vậy muội ấy có mùi hương gì?"

"Mùi hoa hồng, RẤT NỒNG"

"Không thích mùi đó sao?"

"Không hẳn là ghét nhưng mùi hương trên người công chúa làm thảo dân thấy dễ chịu hơn, nhè nhẹ không biết trước đây trong quá khứ vì sao lại yêu thích mùi hương đó nhưng nhất định có một nguyên nhân nào đó"

"Lần đó, có chuyện gì sao?"

Y Thần nhớ đến những cảnh tượng, rồi nhớ đến những giấc mơ chết chốc, cơn đau ăn mòn gần 3 tháng nay cuối cùng cũng lộ ra một ít, một ngụm máu đen kèm theo tiếng ho nặng nề, Hoa Yên cảm thấy lạ nên đến xem bắt mạch, nhịp đập rất loạn bây giờ thì nàng đã hiểu không phải là độc không tác dụng mà là sự chịu đựng của người này rất khinh khủng, "Đồ ngốc"