Chương 7: Địch nhân

Sáng ngày hôm sau thánh chỉ ban bố Y Thần thành phò mã, 3 tháng nữa sẽ đại hôn, dù sao Hoa Yên công chúa cũng là một trong ba công chúa hoàng thượng yêu nhất, ngoài Hoa Yên công chúa còn có Lữ Nguyệt công chúaTâm Như công chúa, và so với Hoa Yên công chúa, hai vị công chúa này thật sự khiến nam nhân thiên hạ sẵn sàng tìm mọi cách để tận hưởng một ngày cùng nàng nói chuyện, tuy rằng về tư chất và khí chất cả hai có đôi phần không bằng nhưng cả hai đều không đυ.ng đến độc dược, là người khiến bao trái tim nam nhân xốn xang không kiểm soát được.

Lữ Nguyệt công chúa là nữ nhi của hoàng hậu, tài nghệ không thua kém ai đặc biệt không thua hoàng tỷ Hoa Yên, nàng là người hay bị đem ra so sánh, nàng muốn cướp lấy tất cả mọi thứ kể cả phò mã của hoàng tỷ

Tâm Như công chúa lại không hề như vậy, vô cùng lương thiện, nhưng nàng lại bị phõ mã của hoàng tỷ lấy mất tâm tình, lần đầu nhìn thấy trong cung cũng là lần đầu nàng biết tình yêu là gì, nàng không muốn tranh giành càng không muốn ái nhân trong lòng thuộc về hoàng tỷ, nàng lo lắng cho Y Thần, khi nghe chiếu chỉ ban bố nàng dường như suy sụp hẳn nàng không muốn tin nữa cuộc đời còn lại của người kia sẽ phải sống trong lo sợ sẽ bị hạ độc chết lúc nào

Tướng quân trẻ tuổi Vĩnh Duy Trọng từ khi vào cung đã âm thầm xem Hoa Yên công chúa và hôm nay vừa lập đại công lại nghe chiếu ban hôn công chúa với một người bình thường, người này đơn giản chỉ là độc không làm hại được mà công chúa lại không có phản ứng dường như nàng chấp nhận điều đó, điều đó làm vị tướng trẻ vô cùng đau lòng, ôm bầu rượu cùng làm bạn

Có một vài nam nhân khác cũng đau lòng không kém nhưng có lẽ đơn thuần chỉ là thần tượng nên không mấy quan trong đau lòng vài ngày là hết thôi. Thế nhưng có một người nghe Hoa Yên công chúa sẽ đại hôn liền sắp xếp mọi thứ trở về Hoàng Thành để tìm hiểu, chính là Tà Dược Công, sư phụ của Hoa Yên công chúa, tức tốc vài ngày đến phủ công chúa gặp đồ nhi

---

Y Thần tỉnh dậy thì vô cùng đau đầu và có lẽ những hình ảnh kia vẫn còn đọng lại, đương nhiên mùi hương và cả cảm giác cũng vô cùng chân thật, rửa mặt xong liền phải đi nhận chiếu chỉ, tiếp đó là bị đẩy sang một nơi khác nghỉ ngơi, chuẩn bị, mọi thứ, nhưng vẫn chưa chạm mặt với Hoa Yên công chúa

"Phò mã bà mối đã đến"

"Không tiếp nhận bảo về đi, ta không tiếp ai hết, các ngươi cũng lui ra hết đi đừng làm phiền ta nữa"

"Phò mã không được"

"Ta nói là lui ra"

Y Thần đau đầu không muốn tiếp ai cả, ngay cả ăn cũng không muốn đυ.ng đũa, cứ mãi nằm trên giường mà ngủ, ai cũng không tiếp, đến khi một mùi hôi thối xông vào mũi nàng làm nàng bực tức thức dậy, "Ai đấy"

Tà Dược Công trong màn đêm nhìn nhìn người đang làm khổ đồ nhi của mình có chút bất mãn, "Ngươi là Y Thần?"

"Đúng"

"Ngươi có biết ngươi làm khổ đồ nhi của ta không?"

"Đồ nhi của lão là ai?"

"Cả đời này ta có một đệ tử đáng yêu, giỏi giang, lại quyền cao chức trọng, ngươi nghĩ thời gian gần đây ngươi đã làm nữ nhân nào đau khổ hả", giọng điệu vô cùng tức giận

"Có lẽ là công chúa rồi, vậy lão đây là Tà Dược Công, cả đời luyện độc còn yêu độc hơn cả lập gia đình"

"Xem ra có chút kiến thức, ngươi khiến đồ nhi ta ra như vậy, ta nên xử lý ngươi như thế nào?"

"Tùy vào Tà Dược Công phán xét"

"Không còn thời gian đâu, nếu như đúng ngày ngươi tỉnh lại được thì ta công nhân giao đồ nhi cho ngươi"

"Không cần đâu độc nơi này không làm gì được, Tà Dược Công cứ thoải mái đi"

"Thật sao, ta không tin"

Tà Dược Công thoát đến kiểm tra mạch đập quả nhiên hoàn toàn bình thường, lúc này mới nhìn rõ đấng trượng phu của đồ nhi mình, một tia lo sợ thoáng qua nhưng cũng đủ khiến Tà Dược Công biến mất thân ảnh, nhịp tim của lão đập nhanh vô cùng, hơi thở cũng gấp gáp nhiêu đó đã đủ lộ chân thân tồn tại nơi nào

Y Thần thở dài, "Tà Dược Công, tiểu sinh nói cho lão biết có hai sự lựa chọn, một trở về và làm như không biết chuyện này, hai bỏ mạng nơi này"

Tà Dược Công cảm thấy ghẹt thở, hắn tầng tuổi này chưa bảo giờ sợ chết như lần này, "Y Thần, ngươi rốt cuộc là ai?"

Y Thần chậm rãi trả lời, "Kẻ mà các ngươi phải sợ, TỬ THẦN", một trên tay hiện lên một đám mờ mờ đen tối, từ đó rất nhanh hiện ra một lưỡi hái, "Không ngờ chúng là sự thật, ta không rõ tại sao ta lại đến nơi này, ta không rõ bản thân là ai, ta thấy đám người kia gọi ta là Tử Thần, kẻ gieo rắc cái chết và nỗi đau cho các ngươi"

Tà Dược Công đã đọc rất nhiều sách để luyện chế độc và đương nhiên lưỡi hái tử thần là thứ chỉ nhìn một lần không quên được, "Không ngờ tử thần có thật nhưng tại sao lại là ngươi?"

Y Thần thu hồi lại lưỡi hái, "Bản thân ta không biết nữa, lúc đến đây ta không nhớ nữa, tất cả đều là con số không"

Tà Dược Công thở dài, "Hèn chi tất cả độc không ảnh hưởng đến ngươi, Y Thần ta hỏi lại ngươi, ngươi thật sự muốn lấy đồ nhi của ta"

"Không rõ nhưng có lẽ ta đến đây là vì công chúa"