Chương 4: Hình tượng mỹ nhân

Y Thần vì ngân lượng lớn cùng Tuệ Ngôn đến phòng chờ, bốn bề vô cùng yên tĩnh, cánh cửa mở lớn, Tuệ Ngôn đã đi gọi chủ nhân rồi, Y Thần liên tục ngửi thấy vô số lần đổi mùi, theo bản năng lùi ra cửa che mũi lại, nhìn nhìn rồi bắt đầu tìm nguyên nhân, đem cái thứ quỷ dị kia thiêu đi, "Tên điên rồ nào lại đem thứ này đặt đây chứ, nhất định phải hỏi trưởng quầy cho ra nhẽ, chứ cứ thế này không còn khách nhân nào lưu lại mất, xung quanh vẫn còn mùi, nếu người kia bước vào nhất định sẽ rất khó chịu", Y Thần nhanh chóng mở hết cửa sổ, may mắn gió cùng lùa vào từ từ cuốn mùi khó chịu kia đi mất, vừa hay người kia cũng tiến vào

Hoa Yên hôm nay mặc một bộ bạch y, tôn lên vẻ kiều diễm thước tha, lại chín phần quyến rũ nhưng có lẽ sẽ không đủ thu hút Y Thần nếu như nàng mang khăn che mặt, trước mặt Y Thần là một mỹ nhân, mắt mũi miệng dường như quá đẹp, đẹp đến hút cả ánh mắt của Y Thần vào khuôn mặt, lại nghe giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai, "Ân nhân"

Y Thần vẫn chưa tỉnh thần bởi nàng đang đắm chìm vào khuôn mặt đẹp đến ngây người, không đáp lại, chợt nghe thấy tiếng cười của hai nữ nhân hai bên mới lấy lại ý thức mình đã thất thố, sắc mặt nhanh chóng lấy lại bình thường, "Tiểu thư, không biết tiểu thư cho mời tiểu sinh đến có chuyện gì không?"

Hoa Yên cười cười, "Ân nhân, thật ra đã nghe danh đã lâu, theo lời phụ thân đến mời tiên sinh về làm phu tử cho thân đệ, nếu tiên sinh không chê thì cùng hồi Kinh, nhất định phụ thân sẽ không bạc đãi tiên sinh, không biết ý tiên sinh như thế nào?"

"Hồi Kinh, nơi đó có đẹp không?"

"Là nơi có hoàng đế ngụ tại"

"Hoàng đế là vua đúng không?"

"Đúng là vậy"

"Tiểu thư, tiểu sinh có thể theo nhưng tiểu thư có thể đáp ứng cho tiểu sinh một việc được không?"

"Không biết việc mà ân nhân muốn là gì?"

"Không giấu gì tiểu thư, tiểu sinh đến nơi này không rõ là nơi đâu, không nhớ được đại phương nơi ở, lại không biết rõ thân nhân mình là ai, chỉ mong tiểu thư có thể giúp cho tiểu sinh được thấy được những mỹ cảnh nơi này"

"Ngươi hoàn toàn không nhớ gì cả?"

Y Thần gật đầu, "Lúc tỉnh dậy đã ở trong rừng Bạt Ma rồi, và rồi may mắn đến làm thư đồng Nguyệt Lâu, trước giờ tiểu sinh chỉ làm theo bản năng, may mắn sống xót mà thôi"

"Vậy ân nhân đến bây giờ là ngày thứ mấy?"

"Chính xác đây là ngày thứ sáu, thật khó tin đúng không, không biết tiểu thư còn có ý muốn để tiểu sinh về làm phu tử cho công tử trong nhà không nữa?"

Hoa Yên tuy đã sớm biết nhưng vẫn không ít ngạc nhiên nhưng bên ngoài thì thản nhiên, "Được chứ, biết đâu những việc mà ân nhân là đều là trong quá khứ rèn luyện mà thành, nếu như vậy thì thật sự xứng đáng làm phu tử của đệ đệ, xin ân nhân đừng chê bai, khoảng hai ngày nữa sẽ xuất phát đến lúc đó xin ân nhân cũng nguyện ý đi theo, đi đường sẽ ngang qua rất nhiều thắng cảnh nổi tiếng của Minh Thiên Quốc"

"Đa tạ tiểu thư", Y Thần nếu còn không mau kiếm thức ăn sẽ xiu mất thôi

---

Sau khi kiệu xe đi thì quan lại mới đến, cúi người xử lý êm mấy người bị hạ độc, rồi điều tra đám hắc y đến vào ngày xảy ra sự cố, nếu như không có Y Thần thì không biết đầu của bọn họ đã không biết rơi từ lúc nào không hay, trong lòng họ hy vọng Y Thần sẽ sống xót trở về bình an, bởi vị công chúa bá đạo nhất từ sử sách từ trước đến giờ

Hành trình hồi Kinh hoàn toàn bình an, Y Thần được tận hưởng rất nhiều cảnh đẹp, đương nhiên nào bằng một nụ cười của mỹ nhân, có lẽ trong cuộc đời mới này thật sự cảnh đẹp nhất là ngày được nhìn thấy Hoa Yên không mang vải che mặt, dù theo sáu hộ vệ đến không ít thanh lâu ngắm mỹ nhân có lẽ từ trong lòng mỹ nhân đẹp nhất lần đầu thấy chính là Hoa Yên, có lẽ sẽ mãi như vậy nếu như ngày đó Hoa Yên không đem Y Thần vào cung gặp thánh thượng

Trước mặt hoàng thượng, hoàng hậu, Y Thần cảm thấy khó chịu bởi có người nhìn nhìn suy xét nàng, "Chuyện đó thảo dân thật sự không biết"

Hoàng đế Minh Thiên Dân gằn giọng, "Ngươi nói không biết là xong chuyện sao, ngươi không nghĩ đến việc thanh danh của công chúa sẽ bị ngươi mà bị tổn hại sao?"

Y Thần nhíu mày, "Công chúa? Công chúa là ai? Thảo dân rõ ràng được mời đến làm phu tử cho công tử, nhưng sao đột nhiên lại trở thành kẻ xâm hại công chúa, với lại thảo dân chỉ biết đến vị tiểu thư mời đến, rồi theo cái người kia đến đây mới biết người là hoàng thượng là hoàng hậu, chuyện còn lại làm sao mà thảo dân biết"

Hoàng đế tức giận vỗ mạnh bàn, "Hành động của ngươi tuy là cứu công chúa nhưng dưới ánh mắt bao người chính là chiếm tiện nghi chính là hành động xâm phạm, Y Thần ngươi có ý kiến gì nữa không?"

Y Thần tức giận ra mặt, giọng đầy nộ ý, "Cái đó gọi là hô hấp nhân tạo, không phải xâm phạm, hoàng thượng nói xâm phạm thật sự oan cho thảo dân, nếu như không làm như vậy e rằng ngày hôm nay không phải tiểu thư kia mà là cái xác không hồn, nếu thật sự hoàng thượng là phụ hoàng của vị tiểu thư ấy không nên tỏ ác ý như vậy với thảo nhân, chuyện này nếu mang ra ngoài nhất định sẽ nói là hoàng thượng ..."

Hoàng hậu Liễu Nguyên Nhi bên cạnh an ủi, "Hoàng thượng cẩn trọng long thể, cứ để chuyện này cho thần thϊếp", đợi người kia đi rồi, lúc này hoàng hậu mới nhẹ nhàng nói rõ, "Y Thần đừng suy nghĩ như vậy, thật ra ý hoàng thượng chính là ý muốn ngươi trở thành phò mã thôi, nhưng người làm vua khó nói rõ tâm tư ngoài việc uy hϊếp chỉ có thể làm thế, tuy là hoàng thượng nhưng cũng chỉ là phụ thân bình thường mà thôi. Y Thần ngươi có nguyện ý cùng Hoa Yên công chúa kết tóc trăm năm không?"

"Không", Y Thần thẳng thắn trả lời, rồi quay lưng biến mất, bởi nàng đang rất tức giận mỹ nhân lừa gạt kia, bảo nàng lấy nhất định là chuyện hoang đường.