Chương 3: Nghi ngại

"Bổn cung không sao", Hoa Yên choáng váng dựa vào người kia, nhìn khuôn mặt lo lắng của hộ vệ, nàng cảm thấy sai sai gì đó, nhìn lên người bản thân đang dựa vào, lúc này trước mặt là một khuôn mặt hoàn mỹ, có điều đôi mắt lại vô cùng lạ lùng không bình thường

"Khách quan đã không sao rồi, vậy thì nên trở về phòng, tiểu sinh bảo trưởng quầy đun nước ấm, nghỉ ngơi sẽ khỏe lại rất nhanh", Y Thần chậm chậm nói

Hoa Yên gật đầu rồi nương theo sự hỗ trợ của sáu người hộ vệ đứng dậy, chiếc thuyền cũng đã đậu đến bãi, Tuệ Ngôn và Tri Liên cùng nữ chủ trở về Nguyệt Lâu, sau khi tắm rửa xong, điều tức một chút Hoa Yên liền cảm thấy lạ, không giống như lần rơi xuống hồ cá lúc nhỏ, nghi vấn trong lòng nổi lên, gọi sáu người hộ về vào, "Các ngươi nói bổn cung lúc bổn cung rơi xuống đã xảy ra chuyện gì?"

Sáu người nhìn nhau rồi gật đầu, một người đứng ra kể lại sự tình, "Bẩm công chúa, sau khi công chúa rơi xuống hồ, cả sáu người đều chỉ có thể đứng trên mặt hồ quan sát, lúc đó không biết từ khi nào mà vị công tử kia đã nhảy xuống nước cứu lấy công chúa, lúc thuộc hạ phát hiện ra công chúa thì người đã tỉnh, với lại giữa công chúa và vị công tử kia cũng có khoảng cách một cánh tay, vị công tử kia không có việc gì xảy ra chỉ vỗ lưng để công chúa nôn ra hết nước đã uống"

"Chỉ vậy thôi sao?"

"Mọi chuyện thuộc hạ đã thấy và hành động là sự thật, thuộc hạ không dám nói dối nữa lời"

"Được rồi, các ngươi lui đi"

Sáu người lui ra hết thảy thì lúc này Tri Liên mới lên tiếng, "Công chúa chả lẽ người nghi ngờ điều gì sao?"

Tuệ Ngôn tiếp lời, "Công chúa trên người của người của chính là Cư Thể Tán, nếu như chạm vào nhất định sẽ rất đau đớn, vậy thì hắn không chạm vào mới thuận lợi đưa công chúa lên bờ được"

Hoa Yên suy nghĩ một chút, nàng bắt đầu thấy có điểm lạ, "Tại sao bổn cung lại rơi xuống nước?"

Tri Liên trả lời, "Công chúa còn nhớ lũ hắc y chứ", Hoa Yên gật đầu, "Trong số bọn chúng có người đã miễn cưỡng cắn lưỡi lấy cơn đau đó áp chế độc của Cư Thể Tán, nhưng hắn cũng chỉ có thể đẩy người rơi xuống hồ Nguyệt Thiên mà thôi, sau đó cũng mất máu quá nhiều mà chết, lúc mà Tuệ Ngôn nhảy xuống tìm công chúa thì có lẽ đã được cứu lên bờ rồi"

Tuệ Ngôn chợt nhớ lại điều gì đó mới hét lên một tiếng, "A ... đúng rồi lúc nô tì nhảy xuống cứu công chúa thì cảm nhận được Cư Thể Tán đã nhiễm vào nước, thân thể vô cùng đau nhứt, nếu như hắn cũng nhảy xuống, có hai khả năng, một độc tính không có tác dụng với hắn, hai cơ thể của hắn có sự chịu đựng hơn người, khi không thấy công chúa nữa nô tỳ mới ngoi lên cùng quan sát với hộ vệ"

Hoa Yên suy ngẫm, "Nhưng điều quan trọng là lúc hắn cứu lên, lúc đó tỉnh hay bất tỉnh, không thể để chuyện này rơi ra ngoài được, thanh danh hoàng thân nào còn nữa, cách tốt nhất là phải mang hắn về. Đúng phải mang về phủ", nàng cười nham hiểm, nói rõ, "Tuệ Ngôn, ngươi tìm cách mang hắn hồi kinh cùng chúng ta với bất cứ nguyên do nào cũng được, bổn cung muốn biến hắn thành độc nhân riêng"

---

Nơi phòng nghỉ của Y Thần, lúc này cơn đau đã xuyên vào từng mạch máu, đau đớn nhưng bản năng bảo răng chỉ cần qua thời gian sẽ hết, không cần phải la hét lên, mồ hôi khắp người đổ ra như tắm, con ngươi dao động loạn cả lên, trù nương Nguyệt Lâu ngay từ bắt đầu rất ưng ý Y Thần và coi như nhi tử của mình, lúc Y Thần bước về thân hình ướt sũng, khuôn mặt tái nhợt thì vô cùng lo lắng, trù nương không thể nào tự tiện bước vào phòng lúc ấy, nhưng đã nữa giờ trôi qua nếu thay đồ thì cũng đã xong, hà cớ gì từ bên trong lại vang lên tiếng va chạm giường và mặt đất, từ đáy lòng trù nương thật sự vô cùng lo lắng, cả gan gõ cửa phòng, " Y Thần, ngươi đã thay đồ xong chưa?"

Từ bên trong có giọng nói quen thuộc đều đều, "Bá mẫu có lẽ vì lúc nãy mệt nên mê sảng thôi, bá mẫu đừng lo lắng, bá mẫu xin trưởng quầy cho Y Thần nghỉ hôm nay"

"Có thật sự không sao chứ, đừng lo bá mẫu sẽ gọi đại phu cho ngươi"

"Thật sự không sao đâu bá mẫu đừng lo, lúc đói Y Thần đến tìm bá mẫu, lúc đó bá mẫu nhớ nấu thật ngon nhé!"

"Được được, nghỉ ngơi đi, bá mẫu không làm phiền ngươi nữa"

Y Thần không rõ tại sao bản thân lại có thể bình tĩnh như vậy, cơn đau qua thêm nữa giờ nữa thì dừng lại, Y Thần không rõ bản thân đã ngủ bao lâu nữa, chỉ biết rằng qua cơn đau thì đến cơn buồn ngủ, và sau khi ngủ dậy chính là đói bụng, vừa mở cửa ra thì gặp ngay Tuệ Ngôn đang định gõ cửa phòng, Y Thần bình thản, "Tuệ Ngôn tiểu thư, không biết tìm đến tiểu sinh là có chuyện gì?"

Tuệ Ngôn nhìn thật kĩ sắc mặt bình thường của người trước mặt không khác bình thường, "Y Thần tiên sinh, tiểu thư muốn mời tiên sinh đến phòng một chuyện, thương lượng, nhất định sẽ không bạc đãi tiên sinh"

"Không biết tiểu thư tìm đến tiểu sinh là vì chuyện gì?"

"Cái đó tiên sinh cứ đến ắt sẽ rõ"