Chương 36: 0X - 0Y

Cái tát ấy như muốn đánh thức người kia, đánh thức ý thức vẫn còn có người đau lòng vẫn có người vì một tử thân tay nhuộm đầy máu mà rơi nước mắt vẫn còn có người muốn tử thần sống, vậy nên không cho phép tuỳ tiện như vậy, không được phép buông lơi bản thân mình.

Y Thần quay lại nhìn Hoa Yên cười thật tươi không nói gì, Nàng công chúa rất không biết điều càng lúc càng mạnh tay tát càng hăng, tiếng vang lên chói tai vô cùng

Tà Dược Công nhìn thấy cảnh đó cũng hít thở không thông, lo lắng cho đệ tử của mình, nếu cứ đánh vậy nếu như bị phản kháng lại sẽ bị gϊếŧ mất, Khắc Tư Bạt ngoài mặt hoang mang nhưng trong rất hả hê hắn ôm hận với tử thần lâu lắm rồi

Y Ma thấy vậy càng khó chịu chiếm điều khiển nắm lấy chặt tay người, "Cô tát nữa là sẽ sưng mặt đấy, nó biết rồi, cô đánh mà tôi xót lắm đó"

"Y Ma ngươi luyện thể nhanh nhỉ!"

Vừa nhắc xong Y Ma căm phẫn đẩy ngã nhưng bàn tay khác lại nắm lại ôm vào lòng, Y Thần không nói gì cứ giữ lấy người, Y Ma nói tiếp, "Ngươi yêu cô ta đến điên rồi, muốn làm gì thì làm! Còn cô công chúa cô vừa mới xẩy thai đấy đừng có mà gắng gượng như vậy"

Nói rồi biến mất Y Thần trong lòng đặt một câu hỏi lớn nhưng chỉ mình mình biết được, quay lại với Hoa Yên ôm lấy nàng đặt lên giường rất nhẹ nhàng mà cảm nhận rõ được có hai cỗ sát khí lớn đang đến.

Bên ngoài nhật thực đang diễn ra xem ra đã đến lúc trở lại, Y Thần quay lưng lại vẫn là nụ cười nhưng về phái Khắc Tư Bạt vẫn nghe được vừa nghe đã thấy bủn rủn tay chân, "Khắc Tư Bạt còn nhớ đến cái ngày đó chứ nếu như không giúp tôi chắc chắn nó sẽ trở lại"

"Được được tôi giúp" Khắc Tư Bạt đau đầu muốn sống phải hành động thôi

Y Thần quay sang truyền âm đến Tà Dược Công, "Tà Dược Công, người vẫn khỏe là tại hạ rất vui mừng"

Cũng giống như Khắc Tư Bạt bản thân Tà Dược Công cũng không thể chịu nổi giọng nói quỷ sai, lo sợ vô cùng rồi nhìn đến đệ tử của mình mà ngao ngán, "Ngươi ... Đúng đúng đây mới chính là tên ác ma dám đem sư phụ của nương tử ra thử độc"

"Không cần đền đáp đâu"

"Ngươi ..."

Hai người nhanh chóng nhận lệnh bài mà rời đi sắp xếp, trong phòng chỉ còn hai người mà người đang nằm đang giữ chặt lấy tay áo người kia không buông, Y Thần xoa xoa mu bàn tay của nàng như trấn an nhưng tuyệt nhiên không nói lời nào

Hoa Yên một lúc sau không chịu nổi sự yên tĩnh mới ngồi dậy nhưng bằng tay kia nhanh hơn giữ nàng lại, đầu lắc lắc tỏ ý không nên, nàng phồng má khuôn mặt đỏ bừng tức giận, "Ngươi ..."

Y Thần ghé sát kéo lấy nụ hôn sâu, hôn đến khi nào đủ nhưng nó chưa từng đủ, cảm nhận hơi thở nặng nề của người nằm dưới bản thân không muốn nhưng cũng phải buông ra, Hoa Yên không hiểu cố hít thở để lấy lại sức ánh mắt không khuất phục nhìn đến kẻ vừa khiến nàng khó thở, Y Thần xoa má nàng rồi vùi mặt vào cổ nàng, cảm nhận hơi ấm mong rằng sẽ không bao giờ quên nữa biết rằng sẽ không thể được, khi đã dụng đến Y Ma mỗi lần như vậy một mảng ký ức sẽ quên đi, nó mất theo đúng như cách mà bản thể Y Thần đã mất. Không phải là không muốn nói mà là không thể nói, giọng nói sẽ dọa nàng.

Cuối cùng đã đến cánh cửa bị đá phăng đi bởi hai chân lạ hoắc, bên ngoài là vô số kẻ đã chết người bị thương, Y Thần ngồi dậy đưa người ra phía trước giường truyền âm đến chứ không nói chuyện thế nhưng Hoa Yên cảm nhận rõ được sự lo lắng nôn nóng của người, nàng cũng là người hiểu chuyện cũng không ngu ngơ gì mà hỏi bởi nàng biết hai người có khuôn mặt y đúc của phò mã chính là kẻ thù

Y Thần không thấy hồi đáp mới lên tiếng, "Các ngươi được Tư thị gửi đến?"

Hai người này nghe vậy nhìn nhau rồi tự giới thiệu, với người có mái tóc ngắn giống Tử thần Y Thần nhất, "Tôi là Tử Thần biệt hiệu 0X, là nữ" sau đó im lặng hẳn đi

"Tôi là Tử Thần biệt hiệu 0Y, là nam, chúng tôi đến đây theo lệnh của mẹ đến đón chị về nhà, nếu chị phản kháng chúng tôi bắt buộc phải dùng đến vũ vực"

"Các ngươi nghĩ có thể đánh thắng được tôi sao!"

"Mẹ đã nói nếu chúng tôi đánh đơn lẻ sẽ không đánh lại chị nhưng khi ở bên cạnh nhau chúng tôi là bất khả chiến bại, chị nên xem xét và nhanh chóng theo chúng tôi trở về, mẹ rất nhớ chị"

"Là mẹ sao ...Ngay cả cái tên các ngươi cũng có, mẹ rất tốt sao!"

"Mẹ rất tốt, mẹ là người tốt nhất từ khi chúng tôi mở mắt thì mẹ luôn bên cạnh dạy dỗ, mẹ có rất nhiều người nhưng một người duy nhất chị gọi là Tư Thị chính là người muốn gặp chị"

"Có biết vì sao tôi lại chạy trốn khỏi bà ta không?"

"Chả phải vì chị đến tuổi dậy thì sao"

"Haha ... tuổi dậy thị, Tư Thị ơi là Tư Thị sao bà lại dám đưa ra một cái lý do không chính đáng như vậy, Y Ma ra đây giúp tụi nhỏ nhìn một chút bà ta đã làm những gì!"

Y Ma xuất hiện với dáng vóc của một Tư Thị khuôn mặt khiên cho hai ngưởi đến khi có chút sững người, nhìn bộ dạng cũng giống cao ngạo ánh mắt từ kẻ bề trên nhìn xuống khiến đôi chân hai người có chút không vững.

"Bọn trẻ quả thực giống ngươi!"

"Đúng vậy, như ta đã nói làm đi"

Y Ma thoát một cái đứng trước mặt hai đứa trẻ mà búng trán, một luồng những hình ảnh sự kiện hiện ra, nhưng bọn chúng chỉ nhìn nhưng không có phản ưng cứ như đã biết trước điều gì đó

Tử Thần biệt hiệu 0X một quyền thẳng vào Y Ma khiến cơ thể tạm thời ấy như bị lấy mất một vùng da thịt, 0X lộ rõ ánh mắt tức giận, giọng nói lúc này không thua gì Y Thần cả, "Ngươi không được nói xấu mẹ"

Y Ma lắc lư cái đầu, "Ta tại sao lại phải nói xấu mẹ?"

"Ả đàn bà đó cướp chị đi, ả đáng bị vậy, chị thuộc về mẹ không phải ả"

"Cướp đi, sẽ không có chuyện một người phụ nữ cướp đứa con của người khác rồi chăm sóc nhiệt tình đến vậy, còn bị các ngươi bức chết như vậy"

"Nếu như không phải ả mang chị đi thì chúng tôi sẽ không phải đến tìm ả"

"Vậy bọn áo đen người lớn kia, là các ngươi sao?"

"Đúng vậy, năng lực nhân bản của OY có thể tạo ra muôn ngàn người, có thể chiến thắng quân sư của một người, cảm tử hy sinh, ngươi là một nhân bản của chị chẳng qua ngươi mạnh hơn và có suy nghĩ còn với bọn họ là nhân bản thuần túy nghe lệnh mà làm ... ưm ưm"

Tử thần biệt hiệu 0Y nhanh chóng che miệng người nói lại, "Nói quá nhiều rồi"

Y Ma cười ha hả cười cho cả Y Thần, cả hai đang xao động không rõ thực hư thế nào, không biết từ khi nào 0X đã tiến đến nắm lấy cổ tay công chúa ánh mắt như muốn gϊếŧ người, "Có phải lại là ả đàn bà này chị lại bỏ rơi mẹ và chúng tôi"

Y Thần bình tĩnh một lực đủ lớn để đánh văng đứa em không rõ từ đâu lại giống mình y đúc vì cái tội dám đυ.ng đến chị dâu, "Em ra các ngươi thực sự biết chọc giận một người nhỉ! Đυ.ng vào người của tôi mà không xin phép đâu ra cái kiểu đấy hả"

Hoa Yên không rõ chuyện gì nữa, mọi thứ cứ loạn lên hết cả, nàng còn yếu vừa rồi lao động mạnh nên bây giờ mọi việc đành dựa vào phò mã của nàng, đến khi người kia lên tiếng thì nàng đã hiểu tại sao như vậy, giọng nói ấy đến cả nàng cũng phải sợ hãi, cái nắm mạnh như muốn bóp nát cổ tay nàng nó mạnh đến nỗi nơi đó tím hẳn lên, vậy mà phò mã của nàng chỉ dùng tay đã đánh phăng người đi, quá mạnh người đang bảo vệ nàng quá mạnh, nàng được ôm vào lòng rất đỗi nhẹ nhàng, "Đừng rời khỏi ta"

Công chúa chưa kịp trả lời thì 0Y đã tiến đến một cước tiến đến, nàng ôm chặt lấy người kia, Y Thần chau mày thấy rõ, đưa mắt nhìn Y Ma, quá hiểu ý Y Ma đọ cước và đương nhiên phần thắng thuộc về một kẻ nhiều kinh nghiệm chiến đấu biết đánh đâu đá đâu, "Nhóc con, BIẾN"