Chương 30: Bộ lạc Khắc Tư

Cuối cùng cả 5 người đều đã đến nhà của trưởng tộc, Khắc Tư Bạt, lão bá này là người lớn tuổi nhất có nhiều kinh nghiệm nhất cũng là truyền nhân của tiền trưởng tộc, Tuệ Ngôn sau khi được phép liền biến mất, Khắc Tư Ly kể lại mọi chuyện, giấc mơ đen là cấm thuật nếu bị lộ nhất định sẽ dẫn đến diệt bộ lạc, nàng bị trưởng tộc phạt, đương nhiên cũng đồng ý cứu chưa cho Y Thần.

Khắc Tư Bạt tiến vào căn nhà nơi đàng có 2 người và 1 bệnh nhân, "Liên nhi, đây có phải sự thật không hay là ông trời đang trêu ngươi ta?"

Tri Liên nghẹn lời, "Tổ phụ, cuối cùng cũng tìm được người rồi", chạy đến ôm lấy người mà nàng tìm kiếm bấy lâu này, cũng là duy nhất thân sinh của nàng

Khắc Tư Ly cũng hiểu tại sao lại cảm giác thân thuộc như vậy, "Được rồi được rồi, hai người không cứu bệnh nhân sao?"

Khắc Tư Bạt hạnh phúc ngập tràn, giờ bảo hắn chết hắn cũng sẽ chết, "Được rồi, bệnh nhân"

Thế nhưng giờ phút này Khắc Tư Bạt lại khụy xuống chết trân một chỗ, "Không thể nào, sao lại thế này?"

Khắc Tư Ly chính là lần đầu thấy, "Trưởng tộc, làm sao vậy?"

Khắc Tư Bạt run rẩy, "Ta không thể cứu, một khi người này thức giấc nhất định toàn bộ lạc sẽ diệt vong, năm đó hơn 1000 cao thủ chưa đầy 1 khắc đã chết hết cũng chính là người này"

Khắc Tư Ly không tin, "Trưởng tộc chắc người nhầm rồi, người này là đại phò mã"

"Không Ly nhi chính là kẻ này, chính nữ nhân này đã đứng với đóng xác đấy, đôi mắt lạnh lùng đầy sát khí, đặc biệt cái nụ cười ghê rợn của hắn, 1 ngàn người trận chiến xảy ra trong 5 ngày, kẻ sống xót duy nhất, ta không thể để nó lặp lại"

Hoa Yên nghe vậy nhận ra người này biết được quá khứ của tiểu Thần, "Trưởng tộc nhưng vì lí do gì mà 1 ngàn người bị tiểu Thần gϊếŧ"

"Năm đó nha đầu này khoảng 12 tuổi, được cho là sát thủ mạnh nhất, Tử Thần, thế nhưng những người nha đầu gϊếŧ chính là mục tiêu lớn, quan tham, vô lại, nhưng gϊếŧ chính là toàn gia không lưu lại một người, ngay cả hạ nhân cũng không thoát, ta không rõ lấy yêu cầu từ đâu, kể từ ngày gϊếŧ cả Duẫn gia bắt đầu những kẻ lớn để ý truy sát, 1 ngàn người chính là sát thủ với cái đầu là cả một kho báu dùng cả đời không hết, 12 tuổi đã bị truy sát, đã trãi qua rất nhiều chuyện"

"Trưởng tộc, có phải sát thủ đó có đôi mắt hai màu không?"

"Hai màu mắt sao? Không phải!"

"Tiểu Thần chính là hai màu mắt, một bên nâu đen, một bên trắng"

"Công chúa đại nhân nhất định mối duyên này không thể tiếp nối, công chúa xin hãy từ bỏ"

"KHÔNG ... tộc trưởng ta xin người hãy cứu lấy tiểu Thần, trên cuộc đời này chỉ duy nhất tiểu Thân mà thôi"

"Vậy nếu nha đầu này sẽ chém đầu hoàng thượng thì sao?"

"Ta sẽ dùng sinh mạng này đổi lại cho phụ hoàng, nên tộc trưởng xin hãy cứu lấy tiểu Thần", Hoa Yên quỳ xuống vái lạy cầu xin

Tri Liên một bên cũng vô cùng hoảng loạn, "Tổ phụ xin người"

"Được rồi, nhưng đánh tan giấc mơ đen chỉ có công chúa mà thôi, thảo dân cũng chỉ có thể giúp người đi vào giấc mộng, bên trong thế nào người cũng không được cam thiệp đó là quá khứ kí ức, đến cuối con người sẽ thấy một Y Thần hài tử, hãy nói chuyện rất có thể kí ức ấy sẽ lại mất đi"

"Chỉ cần tỉnh lại"

"Không có kí ức không còn tình cảm, hai người xa lạ, công chúa người chịu được không?"

"Được"

Khắc Tư Bạt bị chinh phục, dùng một sợi chỉ đỏ quấn lấy cổ tay hai người, chẳng mấy chốc tiến vào giấc mơ, người nắm lấy tay Hoa Yên cùng đi vào, chiếc vòng cổ lúc này sáng lên, "Xem ra nha đầu này đã sớm có chuẩn bị nếu đoán không nhầm đây chính là thứ đã ngăn chặn công chúa không bị gϊếŧ"

"Đúng là vậy đấy tộc trưởng, đây là món quà của tiểu Thần"

"Bắt đầu với những mảnh ghép nhỏ nhất, đây là kí ức đừng chen vào hay chạm vào bất cứ thứ gì"

"Vâng"

Khuôn mặt hiền từ của mẫu thân tiểu Thần hiện ra, vẻ đẹp được kế thừa hoàn toàn, thời gian vui vẻ cùng mẫu thân, rồi cái cảnh tử nạn ngay cả Khắc Tư Bạt cũng sợ hãi nhưng nhìn nữ nhi bên cạnh cương quyết tiếp tục trôi, những lần gian nan, những lần cực khổ, những lần gϊếŧ người đầu tiên, đứa trẻ không đáng phải chịu mà giờ đây lại thành ác mộng hằng đêm, nữa đêm tỉnh giấc với giấc mơ đầy máu, giấc mơ về cái chết của mẫu thân

Hoa Yên xuyên qua người tiểu Thần kí ức, nàng muốn ôm lấy nhưng không được, nàng đau đớn ôm lấy thân thể mình nhìn tiểu Thần

Cuộc sống tua nhanh, những cái chết, rồi bí danh Tử Thần, cái kết khiến nàng như chết lặng là khuôn mặt của bản thân, nàng suy sụp trước những gì được thấy, thì ra chính nàng đã khiến tiểu Thần ra nông nỗi này, nhưng chưa hết, điều đó đang thay đổi liên tục các khuôn mặt, cuối cùng lại là khuôn mặt mẫu thân của tiểu Thần, nàng chết điếng, cái người dịu dàng kia bây giờ lại đối lập hoàn toàn, đây là ai?

Khắc Tư Bạt đã hiểu, "Người này chính là mẫu thân của nha đầu, vậy ra lúc đó nổi tức giận đã làm ra chuyện này"

"Nhưng tại sao lại là tiểu Thần, tại sao tiểu Thần lại chịu sự thật đau đớn như vậy"

"Nữ nhân này chính là Tư Thị, sát thủ những người bên cạnh đều do nàng cài vào, huấn luyện sống trong hận thù, bản thể chính là người này, những người kia chỉ là nhân bản của người này hết giá trị sẽ chết không cần thiết và tác phẩm thành công nhất của ả lại chính là nha đầu này"

"Nhân bản?"

"Ta và nha đầu đến đến từ một thế giới khác hẳn nơi này, thế kĩ của ám sát kết hợp với vũ khí hiện đại, công chúa đừng suy nghĩ nhiều bây giờ chúng ta chính là cứu nha đấy, đi tiếp thôi"

Tiếp đến cuộc truy đuổi để nhân bản và rồi khi dồn đến con đường cùng thì thiên kiếp lại mang Y Thần đến đây, nhìn cảnh chịu đựng độc rồi những góc nhìn của Y Thần về sự việc, Hoa Yên vỡ òa trong hạnh phúc những gì bí mật nhất cũng xuất hiện

Khắc Tư Bạt chọc ghẹo, "Ôi ôi đã từng tuổi này rồi ta chưa thấy được ai bằng nha đầu này, công chúa xin hãy bảo vệ tốt cho nha đầu, một đứa trẻ đáng được như vậy"

"Tộc trưởng"

"CẨN THẬN, CÚI XUỐNG CÔNG CHÚA"