Quân sĩ xì xầm tại sao công chúa ở biên thành lại mang thai, trong khi người chưa từng rời khỏi, nhưng nhìn phò mã không tức giận lại hạnh ôn nhu với nàng, lại nhìn đến Vĩnh tướng quân đang cay nghiến, có vẻ như rất bực bội, không biết vì công chúa hay vì đứa nhỏ trong bụng
Về đến phòng, Tuệ Ngôn cùng Tri Liên hiểu chuyện đi ra ngoài, trong phòng còn cũng chỉ 2 người, Hoa Yên thì đang không vui vì tiểu Thần lại bị thương, mà theo báo cáo là cứu một nữ nhân khác, là một người ngoại tộc không phải Minh Thiên Quốc, đơn giản cùng đường nên đi chung đến biên cương mà thôi, dù đã tách ra rồi nhưng trước khi đi còn tặng cho nàng một thùng dấm chua
Y Thần hơi sợ hãi, "Yên Yên nàng nghe ta nói đi, ta không ngờ vị tiểu thư lại làm như vậy?"
"Vậy tại sao lại để cho nàng ta làm như vậy?"
"Bất ngờ ta không có phòng ngừa"
"Vậy không có bổn cung ở bên, liền để người khác chiếm tiện nghi như vậy sao?"
"Không không đó là ngoài ý muốn"
"Tại sao đi còn cứu nàng?"
"Vị tiểu thư bị sơn tặc cướp đi, lại là ngoại bang nếu không cứu chả lẽ trơ mắt ra nhìn, Yên Yên trong trường hợp đó nàng cũng như vậy mà"
"Bổn cung không có như vậy, không tùy tiện hứa hẹn với nàng ta"
"Không có hứa hẹn mà"
"Trên đường có người khác làm chứng, ta rất giữ khoảng cách"
"Khách cách là nụ hôn sao"
"Không phải mà, Yên Yên nàng phải tin ta"
"Tại sao bổn cung phải tin ngươi cơ chứ?"
"Yên Yên ...", Chưa dứt câu Y Thần đã ngã nhào đến
"Bổn cung chưa hết giận ngươi đâu", không có động tĩnh, "tiểu Thần", cũng không có tiếng trả lời, cuối cùng cũng chịu nhìn đến khuôn mặt đang ngủ trong lòng mình, "tiểu Thần ngươi là của bổn cung, bổn cung không cho phép ai cướp ngươi ra khỏi bổn cung, đặc biệt là nữ nhân"
Y Thần đương nhiên đã thấm mệt nhiều ngày liền, vết thương vô ý này tất nhiên sẽ khiến nàng lo lắng nên việc ngụy tạo đã không thành, Y Thần cố gắng nhướng người sang bên cạnh, ôm lấy nàng hôn lên môi nàng, "Đây mới là hôn, bản thân ta chỉ hôn nương tử duy nhất của mình thôi, còn người khác ta không màng, đừng rời khỏi ta nữa ta đã chịu đựng quá lâu để được bên cạnh nàng"
Hoa Yên ôm người nhỏ bé với nàng, mặc kệ thời gian như thế nào, lúc này nàng chính là bên cạnh tiểu Thần, và đương nhiên nàng nhất quyết không để ai cướp mất tiểu Thần của nàng một cách dễ dàng như vậy, đến khi thật sự Y Thần đã đi sâu vào giấc ngủ, nàng rời khỏi người bắt đầu vào việc ngăn chặn
"Tri Liên đi tìm hiểu về vị cô nương đến cùng với phò mã đi"
"Vâng công chúa"
"Tuệ Ngôn đưa lại những báo cáo trên đường của phò mã cho bổn cung"
"Vâng công chúa"
"Còn nữa thời gian 1 năm ở đây đừng để phò mã đi một mình, một trong hai ngươi đi theo sau bảo vệ"
Tuệ Ngôn chơi muốn chọc ghẹo, "Không biết là đi theo bảo vệ hay sẽ được bảo vệ đây"
"Tuệ Ngôn"
"hihi công chúa người đừng nóng"
"Được rồi"
Khi Hoa Yên quay lại vẫn may là tiểu Thần chưa tỉnh, cũng dáng vẻ đó, đôi mắt thâm quần, và có điểm nhấn chính là đôi môi đỏ mọng trên làn da trắng như tuyết đã hơi ngã màu vì làm việc, nhìn đến chỗ vết thương, nàng cảm thấy tò mò, vết thương khiến nàng vô cùng tò mò, nhưng khi đã tháo ra rồi, có thứ gì đó đã được may lại, nhìn rất ghê, xung quanh vết thương đã xuất hiện những con không nên có, rất ghê tởm, nàng đã nôn ra những thứ nàng đã ăn, "Chuyện gì đã xảy ra, kẻ nào là kẻ nào đã làm chuyện này, tiểu Thần"
---
Y Thần cuối cùng cũng thức dậy, băng đã thay, đưa mắt tìm kiếm người, "Yên Yên"
Hoa Yên mang hòm thuốc đến, khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt xưng húp, "Tiểu Thần, ngồi yên đó"
Từng lớp băng được tháo ra, cây kéo cắt đi những sợi chị, 'phựt' một đóng con vật nhúc nhích tuông ra không ngớt, dần sau đó là máu, lúc này Y Thần mới dùng sợi chỉ của mình rất nhanh tay khóa chặt lại, đường may gọn gàng không thua bất cứ ai, lượng máu mất rất nhiều nên rất nhanh ngã xuống
Hoa Yên đoán biết trước chỉ là không ngờ lại nhiều đến vậy, đôi tay run run dùng cuộn băng mới sạch sẽ quấn lại, "Tiểu Thần, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Y Thần đưa tay lên chạm đến khuôn mặt, "Nàng là động lực duy nhất giúp ta sống đến bây giờ, yên tâm ta sẽ thể rời khỏi nàng đâu, ta ngủ một chút đừng rời khỏi ta, thứ đó không còn trong người nữa đâu, đừng lo lắng"
Một lần nữa triền miên trong quá khứ, rèn luyện, ám sát gϊếŧ chóc, máu me, vũ khí, tình người, gia đình, kẻ đừng sau mọi chuyện, kẻ người mọi chuyện trở nên tội tệ, kẻ đã dùng phương pháp tàn độc nhất, một mụ đàn bà ghê tởm nhưng tại sao, tại sao bà ta là giống Yên Yên, rất giống như là một người, hận thù & tình yêu.
Một cái bóng đen tanh tưởi thì thầm bên tai, "Y Thần mày nên chọn cái gì, ả đàn bà đó đã gϊếŧ mẹ mày, còn Yên Yên đã cứu mày, ả đàn bà đáng ghê tởm đó vẫn còn nhởn nhơ đâu đó ngoài kia, còn Yên Yên cũng vì mày suýt nữa chết mấy lần, ả ta là Yên Yên đúng chứ?"
Y Thần hình dạng đứa trẻ hét lên, "Không không không phải Yên Yên không phải"
"Đây nhìn cho kĩ vào mặt ả đừng tưởng nữa, ả đang cố cứu vớt cuộc đời của mày, cố níu giữ mày, biến mày thành một công cụ của ả và rồi mày cũng sẽ biến thành một cái xác giống mẹ mày"
"Không Yên Yên không làm vậy, đừng nói nữa"
"Có cần xem lại cảnh mẹ mày chết thế nào không? Thê thảm lắm đó, đôi mắt ấy nhìn mày, kêu gào trong đau đớn"
"Đúng mẹ đã chết rất thảm"
"Bây giờ hãy nhìn kẻ chủ mưu làm chuyện này đi, đấy nhìn cho kĩ con đàn bà đang thối tha ấy đi, nhìn và hãy nhớ mày đã không còn là Y Thần trước kia, mang mày đến đây là để trả thù"
"Trả thù"
"Đúng tốt lắm, mày cần đến tao, cần đến cái mà người khác phải sợ hãi, cần đến cái gọi là khả năng gϊếŧ chốc"
"Đúng"
"Đúng là cô bé ngoan, bây giờ ả ta đã xuất hiện, việc của mày là Gϊếŧ Ả"