Chương 23: Đối diện

Phải mất 2 ngày tìm ra 100 người đi tiếp vào phần thi thứ hai, tú tài thi hội

"Các ngươi nghe cho kĩ đây, hôm nay chỉ chọn ra đúng 50 người, có thể ít hơn không phân biệt, thực lực sẽ chứng tỏ trên ngòi bút"

"Vâng phò mã"

"Đề lần này đơn giản lắm, với từng người sắp làm quan, dân chúng có ý nghĩa gì, dài ngắn tùy ý, thời gian nén nhang, xong nộp rời đi sớm, chậm đến giờ cũng phải nộp, đã rõ chưa?"

"Đã rõ"

"Bắt đầu đi"

Một bài luận không rõ trong sách ôn tập, không khó nhưng đơn giản là không biết bắt đầu từ đâu, 100 người đã có hơn 20 người bỏ cuộc, tiếp đó lần lượt thí sinh nộp bài ngay bàn phò mã chịu một áp lực khủng bố để nộp bài mới nhẹ nhõng rời phòng thi

Kết quả chưa đến một ngày đã được dán thông báo 50 vượt qua thi tiếp vòng trong, thi hương 30 người chọn 3 người hồi cung nhậm chức, phải là 30 người xuất sắc và nghiêm nghị nhất

"Phò mã người mau nghỉ ngơi đi, ngươi trong lần thi này đã ngất không ít lần rồi"

"Được rồi ngươi về nghỉ ngơi đi, ta đang suy nghĩ nên thi tiếp là gì đây, vừa trong sách còn phải thực tế nữa"

"Phò mã, công chúa mà thấy nhất đính sẽ rất đau lòng"

"Càng giải quyết xong ngày nào ta càng đến sớm chỗ nàng một chút"

"Phò mã"

"Bớt lãi nhãi đi không ta lôi ngươi ra chém bây giờ"

"Thuộc hạ cáo lui"

"Dám nói chuyện này cho công chúa ta phạt ngươi"

Người kia đắng đo một chút từ phòng mình đến một tửu lâu, bước vào một phòng,"Tuệ Ngôn tỷ tỷ, có chuyện cần báo cho công chúa ngay, không khéo mất mạng người đấy"

Tuệ Ngôn không hiểu lắm, "Nói rõ đi nào!"

"Liên quan đến phò mã"

"Phò mã bị sao?"

"Đúng rồi tỷ tỷ mau báo lại với công chúa mau đến phủ tìm phò mã, hôm nay tổng cộng đã ngất hơn 30 lần rồi"

"Cái gì?"

"Tỷ tỷ nhanh đi, quay về chuẩn bị đây, phò mã chưa biết công chùa trà trộn vào thí sinh thi đâu nên nữ phục"

Người kia vừa biến mất thì Hoa Yên cũng vừa tắm xong, "Ai vậy Tuệ Ngôn?"

"Công chúa, người bên cạnh phò mã đến sức khỏe hiện tại của phò mã rất yếu sợ không qua kịp kì thi này"

"CÁI GÌ?"

"Chúng ta nên đến gặp tiểu Thần ngay, nhanh"

"Đi ngay"

"Vâng công chúa"

Hoa Yên lòng như lửa đốt, sau khi đến phu một người mở cửa dẫn đến một căn phòng còn sáng đèn, dáng người ngày nào thật sự Hoa Yên phải giữ cảm xúc và trong lòng, đi đến trước cửa

"Phò mã thuộc hạ mang thức ăn đến"

"Không ăn"

"Thuộc hạ để bên ngoài này"

"Đem đi ngay"

"Phò mã đây là món người thích ăn nhất"

"Gì cũng không ăn"

"Giữa đêm thuộc hạ đã ra tận tửu lâu năn nỉ đem đến"

"Vậy cho ngươi đấy, đừng dài dòng nữa, ngươi ồn quá đấy"

"Phò mã, thuộc hạ xin phép"

Nói rồi đẩy cửa để công chúa đi vào kéo Tuệ Ngôn đi, để hai người nói chuyện, Hoa Yên bước vào dưới ánh đèn một người với mái tóc ngắn, đôi mắt hai màu đang xem những cuốn sách rất chăm chú không ngó đến người bước vào

"Ta không ăn đâu ngươi mang ra ngoài đi"

"Thật chứ?"

"Thật, ta không muốn ăn khuya"

"Vậy bổn cung trở về đây".

"Bổn cung?", Y Thần lúc này mới phát dác người tiến vào là ai, quyển sách đã rơi từ lúc nào, đưa tay xoa mắt không phải mê sảng chứ, "Yên Yên, là nàng thật sao"

"Tiểu Thần là bổn cung"

Y Thần vui mừng đi đến ôm lấy, xem một chút có ốm đi không, có lẽ một chút, rồi kéo áo khoát ngoài ra hơi bất mãn nhìn thấy trung y, "Sẽ lạnh đấy"

"Chả phải ngươi cũng giống như bổn cung sao"

"Nhưng ta không ra ngoài"

Mùi hương tỏa ra lại làm Y Thần muốn ngủ, chả muốn nói thêm nữa, bế nàng đặt lên giường sau bình phong, ôm lấy nàng ngửi lấy mùi hương, "Ta nhớ nàng đến không ngủ được bây giờ nàng ở đây rồi tốt quá"

"Ngươi ốm quá đấy tiểu Thần"

"Sau này để nàng bồi bổ cho ta", nói rồi chìm vào giấc ngủ dễ dàng

"Ngươi là tưởng bổn cung là đứa ngốc sao, dám chưa có sự đồng ý của bổn cung đã tự ý làm ra mấy cái chuyện này, tiểu Thần", không có tiếng trả lời, "Tiểu Thần", vẫn an binh bất động, "Bổn cung cất công giấu ngươi đi, ngươi lại lò mặt ra như vậy thật bỏ công, tiểu Thần bây giờ ngươi có danh rồi, nữ nhân trong thiên hạ ai cũng muốn là người của ngươi, tiểu Thần như vậy bổn cung sao lại không lo lắng có người cướp đi ngươi cơ chứ, mặc dù biết được bí mật của ngươi thì đã sao, cái bổn cung muốn là trái tim là tâm trí của ngươi, tiểu Thần"

Hoa Yên nhìn thật kĩ khuôn mặt xanh xao, đưa tay chạm đến từng đường nét trên khuôn mặt, như chúng đang khắc vào trong tâm trí, một ma lực nào đó thu hút nàng, tiến sát lại gần hơn chưa bao giờ trái tim lại đập nhanh như lúc này, một vài tình huống đang diễn ra trong tâm trí nếu người trước mắt tỉnh dậy, nàng sẽ xử lý như thế nào đây

Một, giả vơ ngây thơ

Hai, một nữ bá vương

Ba, nữ nhi e thẹn

Bốn, hung bạo đánh ngất

Năm, bỏ đi trong một vẻ đầy cao ngạo

Sáu, tiếp tục dở trò trêu chọc

Lúc người kia hơi rụt rịch nàng nơi vào trạng thái sẵn sàng phản kích nhưng một hồi sau không thấy động tĩnh, rồi trong đâu hiện lên, "Chỉ một lần thôi rồi đi ngủ", nàng tiến đến

Gần hơn

Gần hơn nữa

Khoảng cách chỉ còn vài milimet nữa

Đột nhiên tâm trí nàng đấu tranh mãnh liệt, "Đừng, liệu tiểu Thần có thực sự yêu ngươi"

Khoảng cách lại rời xa đi, "Nếu bây giờ không làm thì khi nào nữa,bản thân đã yêu người trước mặt rồi"

Cả hai lại gần nhau,"Không, như vậy không phải tình yêu, là che lấp nỗi thiếu vắng trong lòng, suy nghĩ cho kĩ"

"Vậy thì cứ để che lấp đi, bổn cung tin tưởng nàng"

Không còn khoảng cách, hai đôi môi dán với nhau, thêm một hành động chưa kịp suy nghĩ là liếʍ lấy môi và mυ"ŧ nhẹ nó, thõa mãn nàng cũng chui vào lòng đi ngủ