Chương 14: Uy hϊếp

Duy Trọng lần này tới là vì nghe họ bất hòa tìm cách an ủi lấy lòng, chưa kịp dẫn vào vấn đề thì lại bị xem là vật phá rối hạnh phúc, màng tình chàng ý thϊếp khiến hắn nổi da gà, lại thêm câu khẳng định của công chúa làm hắn rơi xuống tận đáy vực sâu, nhìn cảnh công chúa chăm sóc cho kẻ đáng nguyền rủa đấy hắn thật muốn rút kiếm chém tình địch làm đôi, hắn sa trường một thân anh dũng bây giờ hắn lại thất bại trước một tên nhãi nhép thật sự quá ưa là tức giận, ngoài mặt bình thản không có gì trong lòng nội chiến dữ dội

Hoa Yên giới thiệu, "Chắc cũng thấy qua rồi, đây là phò mã Y Thần", giới thiệu rồi ngồi bên cạnh, đưa tay hướng Duy Trọng giới thiệu, "Còn đây là Vĩnh tướng quân tài ba, Vĩnh Duy Trọng"

"Tham kiến phò mã"

"Vĩnh tướng quân cực khổ sa trường, lúc nãy đi vào không để ý thật mất mặt quá, tướng quân đừng chê cười"

"Nào thế được, phò mã thiên hạ đồn đại núp dưới bóng công chúa, phạm đến phò mã nào có kết quả tổt"

"Dù sao cũng đã là phò mã rồi đương nhiên sẽ không để kẻ khác cướp đi nhất là những người si mê không thành"

"Thấy sức khỏe phò mã yếu ớt như vậy ắt hẳn lao lực rồi"

"À à công chúa quá sức tuyệt vời, nàng có những lúc hơn cả ta, thật khiến ta say mê"

"Ngươi ..."

"Vĩnh tướng quân nhìn cũng còn trẻ còn chút sức trẻ cùng với ta vài câu hứa hẹn đôi chuyện, lấy động lực nếu không khéo đến nương tử lại không lấy được"

"Yên tâm thần sẽ lấy được nương tử mà nương tử lại là đệ nhất thiên hạ nữa"

"Vậy thì ta yên tâm rồi, ta còn định xin phụ hoàng ban hôn cho tướng quân đây"

"Hảo ý của phò mã thần xin nhận nhưng đối tượng thân đã có và đang ra sức muốn đưa nàng về bằng đôi bàn tay này"

"Vậy sao, Vĩnh tướng quân rời kinh thật khiến nữ nhân lưu luyến, yên tâm nếu đối tượng mà tướng quân trong khả năng của hoàng thượng, nhất định ta sẽ một bên ủng hộ"

"Chuyện này bản thân ta vẫn thấy tự mình sẽ tốt hơn"

"Sợ cả đời còn không được"

"Binh sách kế sách thần không tin không mang nàng đi được"

"Vậy vài quyển binh thư ta xem gần đây thật khiến ta muốn xem ai mạnh hơn ai"

"Phò mã đương nhiên tuệ căn hơn hơn người, thần sao dám so sánh"

"Vĩnh tướng quân đừng khiêm tốn làm gì, máu sa trường cũng là máu người, xác sa trường là xác người, một người anh dũng sống xót như vậy khiến ta khâm phục, bất quá với ta để đoạt được thứ mình muốn còn phải mạnh hơn, dứt khoát hơn, đương nhiên cũng mưu trí hơn"

"Phò mã dạy chí phải, nhất định sẽ đến cướp đoạt lấy nào"

"Một khi đã xác định đương nhiên phải bảo vệ an toàn cho người đó, ta cũng không khác, hễ ai đυ.ng đến đồ của mình mà chưa cho phép có dùng cách ghê tởm nhất ta cũng sẽ làm, tướng quân đã từng từng trãi nghiệm địa ngục trần gian chưa?"

Một áp lực khiến Duy Trọng trầm xuống hẳn, hắn không thể thở nổi, và rồi bóng tối bao trùm lấy hắn, đến khi thức dậy thì đã trở lại phủ rồi, "Y Thần, vài ngày nữa thôi ta đưa nàng theo cùng, đến lúc đó ta xem ngươi bảo hộ nàng như thế nào"

---

Hoa Yên không nghĩ Vĩnh Duy Trọng lại có thể bất tĩnh không rõ nguyên nhân, đành để hạ nhân đưa hắn trở về phủ, "Phò mã"

"Công chúa đừng giận lúc đó thảo dân không suy nghĩ được nhiều đã quá phận nếu còn giận thì thảo dân xin chịu phạt"

"Ngươi ..."

Tuệ Ngôn nói nhỏ bên tai công chúa, "Chả phải muốn làm lành sao, về phòng đã công chúa"

"Đi theo bổn cung"

Tri Liên cùng Tuệ Ngôn làm nhiệm vụ tạo không gian cho hai người bọn họ, rồi như cũ đi canh cửa, lần này rút kinh nghiệm cứ căn dặn hạ nhân rồi trở về không muốn tận hưởng nhiều lần như vậy

Y Thần theo công chúa về phòng, vừa đóng cửa lại thì công chúa đã cởi ngoại y ra nằm trên trường kĩ quen thuộc của bản thân, thật sự không hiểu đi thì cũng đã đi theo rồi, chẳng lẽ hình phạt là nhìn nàng ngủ sao, "Công chúa"

"Tiểu Thần bổn cung đã nói không muốn nghe ngươi gọi hai từ 'công chúa' nữa cơ mà"

"Vâng Yên Yên"

Hoa Yên mới ngồi thẳng lưng trên ghế, tay nắm chặt quần, "Bổn cung ... ta ... Y Thần ... là ta không đúng là ta sai, ngươi đừng giận ta nữa, đừng không để ý đến ta nữa, nó khó chịu lắm"

"Vâng"

"Hả", Hoa Yên ngạc nhiên khi việc chấp nhận lại dễ dàng như vậy

"Yên Yên, thật ra bản thân ta cũng không phải giận nàng"

"Vậy tại sao ngươi lại không ngó ngàng đến bổn cung, ngươi coi bổn cung là đồ chơi à", Hoa Yên cảm thấy mình bị xúc phạm, tức giận ném gối đi

Y Thần giữ lấy gối thì hàng loạt những thứ khác cứ ập đến liên tục, theo bản năng cần phải ngăn chặn lại nếu không sẽ rất đau, nên rất nhanh đã nắm lại tay còn rất sát với cơ thể nàng, "Ta chỉ trách bản thân mình thôi, nếu cứ như vậy sẽ có một ngày ta thật sự mất nàng Yên Yên"

"Mất bổn cung sao? Ai lại có gan chạm đến bổn cung"

"Được rồi, nàng có biết lúc ta trở về trong lúc mê man đã thấy gì không?"

"Thấy gì?"

Y Thần ngồi bền cạnh, 10 ngón tay đan chặt vào nhau, "Thấy mẫu thân của ta, người có mùi hương giống nàng, người là duy nhất mục đích sống của ta, lúc đó người và ta cùng chạy trốn chạy khỏi ai đó, ta không nhớ nữa, nhưng nhất định đấy là kẻ khiến cho mẫu thân và ta khốn đốn."

"Ai lại có thể khiến mẫu thân ngươi cùng ngươi chạy trốn nhất định quyền hành cũng rất cao, chỉ có khả năng, một là phụ thân ngươi, hai là nội tổ ngươi, ba là kẻ thù của mẫu thân ngươi hay phụ thân ngươi"

"Ta cũng nghĩ như nàng vậy đó, thế nhưng mẫu thân lại không cho ta biết, còn một điều nữa, ta đã nói với người sẽ cưới công chúa, có lẽ đã ứng nghiệm rồi"

"Thế bây giờ mẫu thân ngươi đang ở đâu"

"Người đã bị hại rồi"