Ngày ngày bên cạnh tiểu Thần, công chúa Hoa Yên học được nhiều thứ mấy người ẩn nấp trong phủ chỉ nhìn một cái là phát hiện, rồi độc mà tiểu Thần chế mạnh hơn rất nhiều tức không rõ nguyên nhân và cũng chỉ chế ra 10 viên nhỏ nhoi, gọi là
Độc Nhất, vô cùng ưu việt khi tiểu Thần muốn thoát khỏi ma vương mà dở đủ thứ trò chạy trốn khắp phủ phải đói bụng hay bẩn mới chịu lố mặt
"Tiểu Thần bổn cung không cho phép ngươi trốn nữa, lần nào cũng khó khăn lắm mới tìm ra được, ngươi dám đi bổn cung sẽ trói ngươi lại"
"Không thích"
"Không cho ngươi ăn, không để ngươi tắm"
"Vẫn trộm được"
"Không cho ngươi sách nữa"
"Đi xin"
"Không cho ngươi ra ngoài"
"Trốn"
"Ngươi ức hϊếp bổn cung"
"Trò này xưa rồi"
"Bổn cung tự kết liễu cho ngươi xem"
"Không tin"
"Làm thật đấy"
"Không tin"
"Ngươi ...", Hoa Yên đưa dao kề cổ, "phụ hoàng nhi thần bị oan nhanh chóng đến chỗ mẫu hậu đây", dứt lời hành động kéo dao lập tức bị chặn lại nhìn cái người đang có vẻ rất tức giận, nàng biết mình đã quá lố rồi, "Tiểu Thần"
Y Thần bị nỗi sợ vây lấy không muốn như vậy không muốn mất nàng, càng không tin nàng lại liều mạng như vậy, nếu không ngăn kịp e rằng bản thân sẽ gián tiếp hại chết nàng, nắm chặt tay bây giờ Y Thần biết thế nào là tức giận, cắn chặt môi dưới đến chảy máu
Hoa Yên nhìn thấy biết rằng mình đã làm tổn thương tiểu Thần, đưa tay ôm lấy thân thể run rẩy kia, thế nhưng nhận lại là cái gạt tay mạnh quay lưng bỏ đi, "Đừng chạm đến ta nữa", nhìn cái thân thể bé nhỉ từng bước rời khỏi tầm mắt mình mà không thể níu lại bởi nàng biết nàng đã làm tổn thương tiểu Thần, nàng đã không nghĩ cho đối phương cứ ngày ngày bám lấy
Hoa Yên cùng Y Thần kê từ giờ phút đó lại tiếp tục không nói hay có hành động gì nữa, một sự lạnh lẽo hiếm có, ngay cả Tuệ Ngôn cùng Tri Liên cũng thấy ngộp thở
Lúc này nguyên nhân thứ nhất công chúa đưa mắt nhìn lén, muốn tìm cơ hội muốn tiểu Thần tha thứ, mặc dù chỉ mới vài giờ nhưng bản thân nàng đã không chịu được muốn ôm lấy tiêu Thần của nàng, tâm trạng xuống đáy cảm xúc, lại nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng tâm trạng lại càng nặng nề hơn
Nguyên nhân thứ hai Y Thần, tuyệt đối hứa với lòng không gần gũi nàng thêm một phút giây nào nữa bởi không khéo lại thêm viễn cảnh lặp lại, nhưng nhìn nụ cười trên môi biến mất thật sự không đành lòng không thể tập trung không biết từ lúc nào mà bản thân đã quen cảm giác bị quấy rầy, bị lừa gạt chỉ để thân thiết, hơi ấm và mùi hương quen thuộc bên cạnh mà không làm gì được, thật sự khó chịu
Một hạ nhân bẩm báo, "Bẩm công chúa, Vĩnh tướng quân cầu kiến"
"Tiễn khách đi, bổn cung không có tâm trạng"
"Tướng quân nói chuyện này hệ trọng cần gặp trực tiếp công chúa"
"Được rồi, Tuệ Ngôn đi thôi"
Hai người rời phòng, Y Thần mới hạ bớt căng thẳng xuống
"Phò mã sao người lại như vậy với công chúa?"
"Người đã muốn tự sát để ngăn ta trốn chạy, ta sợ rằng nếu như mình tiếp tục nuông chiều người có ngày người vì ta mà mất mạng thật, mạng sống không thể đem ra đùa giỡn được "
"Lần đó đã xảy ra chuyện gì?"
"Nói cũng khó nói, đơn giản chỉ có thể âm thầm chúc phúc cho người mà thôi, Vĩnh tướng quân kia một lòng si mê người, cái ánh mê nhìn đến người thực sự khá giống ta nhưng lại mang theo chút du͙© vọиɠ"
"Phò mã nghĩ Vĩnh tướng quân tốt sao"
"Vẫn là chính nhân quân tử"
"Năm đó chính hắn ta đã suýt ...", Tri Liên bực bội nói ra câu chuyện năm đó tại sao công chúa lại học độc dược
"Suýt nữa sao Tri Liên, hắn đã làm gì người. NÓI"
"Hắn suýt nữa thì cưỡng bức thành công công chúa, nếu không phải do rắn độc công chúa nuôi thì bây giờ công chúa đã trở thành một cái xác không hồn, thời gian gần đây thật sự nô tì mới thấy lại được nụ cười của công chúa, chỉ duy nhất người thôi phò mã xin đừng trao công chúa cho kẻ đốn mạc như hắn", Tri Liên quỳ xuống van nài
"Nói năm đó đã trừng trị hắn thế nào?"
"Đánh vài trượng rồi lưu về phủ nghỉ ngơi, công chúa từ đó lại chịu thêm nỗi đau hoàng hậu qua đời, suốt thời gian nghiên cứu độc hạ thủ gây tiếng đồn xấu cũng là không muốn bấy cứ nam nhân nào tiến lại người, phò mã chỉ duy nhất người mới là nhân duyên, lần người nhập phủ công chúa đã hy sinh mình để cứu lấy mang phò mã về"
"Tri Liên dẫn ta đến chỗ bọn họ, Vĩnh Duy Trọng có lẽ ta đã quá xem trọng hắn rồi"
Tri Liên lần đầu biết đến cảm giác cái chết đang ùa đến là như thế nào, một tầng sát khí bao lấy phò mã, đôi mắt nhìn xuyên mọi tâm can nhìn thấu lòng người, chỉ cần thêm một thanh kiếm thôi thật giống tử thần đang tiến đến đòi mạng và có vẻ lần này đối phương bị đòi mạng chính là Vĩnh Duy Trọng
Theo chân đến nội viện, bước vào là phò mã khuôn mặt có chút biến sắc yếu ớt, "Yên Yên sao nàng lại đi ra đây?"
Hoa Yên hơi ngạc nhiên nhưng cũng phối diễn bằng một khuôn mặt lo lắng, đi lại trách mắng yêu thương, "Tiểu Thần lại không nghe lời,đã như thế này rồi còn ra đây, ngươi xem lời bổn cung ra gì hả?"
"Nàng là sinh mệnh của ta, nàng rời đi như vậy thật khiến ta tìm kiếm cực khổ lắm đấy"
"Bổn cung thật không hiểu nổi ngươi nữa, một thân ốm yếu như vậy lại không thêm áo mà đã ra ngoài rồi"
"Nhưng ta lo lắng cho nàng Yên Yên, chả phải nàng đã hứa sẽ bên cạnh ta sao, sao lại nơi này với nam nhân khác chứ"
"Đừng loạn ngôn, không bổn cung không thèm để ý đến ngươi nữa"
"Yên Yên nàng không thèm để ý đến ta nữa sao"
"Tên ngốc này còn không mau về làm ấm giường cho bổn cung"
"Không nàng phải cùng ta quay về"
"Được được, bổn cung quay về cùng ngươi, nhưng ngươi cũng đã là phò mã nào lại đây gặp Vĩnh tướng quân đi, anh hùng của Minh Thiên Quốc đấy"
"Vậy ta làm anh hùng giống tướng quân thì nàng không rời ta chứ?"
"Ngay từ khi thành thân bổn cung đã là người của ngươi mà ngươi lo lắng cái gì"
"Ta chỉ không muốn mất nàng thôi!"