Chương 10: Kí ức chôn vùi

Trong bóng tôi bao trùm, Y Thần nghe đến có người gọi mình, một khuôn mặt giống đến 7, 8 phần, "Con muốn tối nay chúng ta ăn gì? Đừng im lặng như vậy mà, mẹ biết là con còn giận mẹ việc hôm trước nhưng nếu không làm vậy chúng ta sẽ bị lộ mất"

Cảnh tiếp theo bữa cơm đơn giản nhưng lại rất ngon và ấm áp, rồi cùng mẹ tắm rửa cái mùi hương bạc hà nhè nhẹ thật giống ai đó nhưng mà bây giờ Y Thần không thể nhớ được, buổi tối đi ngủ mẹ đọc một cuốn sách về nàng công chúa, tai nghe được tiếng của mình, "Mẹ nếu sau này con lớn lên con sẽ cưới một công chúa về cho mẹ"

"Sao lại cưới công chúa?"

"Bởi công chúa rất nhiều quyền nhiều tiền, lúc đó mẹ không cần đi làm nặng để mua gạo nữa, chúng ta cũng không cần trốn chạy nữa"

"Tiểu bảo bối của mẹ thật là, công chúa là con của hoàng đế nhưng nếu hoàng đế là người mà chúng ta muốn xa rời chả phải như vậy là tự đưa mình vào lưới sao"

"Không đâu, hổ dữ không ăn thịt con, nếu con cưới công chúa mà cả thế giới quay lưng lại thì con sẽ cùng công chúa chạy trốn giống như mẹ và con chạy trốn vậy đó"

"Như vậy rất cực khổ đấy"

"Mẹ nói cũng đúng, vậy con sẽ làm hoàng đế để không ai làm hại được công chúa"

"Sao con cứ khăng khăng sẽ lấy công chúa vậy, bản thân con đã là công chúa của mẹ rồi"

"Bởi công chúa rất đẹp, đẹp giống mẹ vậy, lại thông minh y như mẹ, lại thơm như mẹ"

"Tiểu bảo bối nếu như có công chúa nào nghe được lời này nhất định sẽ rất hạnh phúc cho mà xem"

Kế đến cảnh mẹ bị bắt bị hϊếp bị lột da, cơ thể đang sống mổ lấy nội tạng, một cái chết không hề tốt đẹp, những bàn tay người lớn đè thân thể nhỏ xuống dùng dao mổ theo từng đường, đau đớn đến mê man thì 'Đùng đùng đùng đùng' những tiếng súng vang lên theo đó từng người ngã xuống, tiếp đó Y Thần phải sinh tồn ăn thịt người, uống máu người rèn luyện cơ thể dưới sự huấn luyện của ân nhân, một sát thủ

Từng nhiệm vụ từng lúc nghiên cứu để tìm ra được kẻ đứng sau, lúc đắm chìm vào hận thù vào chết chốc thì tai lại nghe có người gọi tên, ngửi được mùi hương bạc hà nhè nhẹ đó, đưa tay ôm lấy một thân ảnh mơ hồ nào đó, ôm thật chặt

---

Từ lúc nha hoàn thân cận ra ngoài, công chúa cởi bỏ y phục của chính mình rồi của Y Thần, rạch một đường trong lòng bàn tay mình, máu chảy ra được đưa vào miệng người kia, miệng luôn gọi 'Y Thần', dùng cơ thể được nuôi dưỡng từ độc qua nhiều năm liền bắt đầu hấp thụ độc tính bằng ôm lấy, nhưng có điều không ngờ chính là cơ thể lại vô cùng nóng lượng độc được rót vô ngày càng nhiều lại bị trung hòa rất nhanh, đến khi nhìn lại thì những chất độc nhiều năm không có lời giải đã hoàn toàn được giải, điều bất ngờ hơn là người kia phá trói ôm lấy, miệng luôn gọi 'mẹ'

Cơ thể của Hoa Yên như trúng phải xuân dược cần được giải tỏa, hay kiềm hãm độ nóng lại, mà người kia lại ôm qua chặt, những suy nghĩ mà bà mối nói lúc tân phòng tràn về nhưng cả hai đều là nữ nhân thì làm sao xảy ra chuyện đó được

Lúc nào Y Thần cũng đã lấy lại được ý thức, việc đầu tiên là nhận biết mình đang ở trong hình dạng nào, mỹ nhân ngồi trên người, còn bản thân mặt đang dán vào nơi êm nhất, cảm nhận được nhiệt độ người trên có điểm không đúng, trên chân cũng cảm nhận điều không đúng, nhịp thở lại dồn dập không ngừng, điều cảm thấy nhanh nhất là cả hai không mặc gì cả

Y Thần thoát ra khỏi sự êm ái nhìn đến khuôn mặt Hoa Yên một chút lạ lùng, không phải ánh mắt tự tin cao ngạo, mà là si mê khoái lạc, tai nghe giọng nói gọi tên quen thuộc, "Y Thần", còn chưa kịp đấu tranh tư tưởng thì khuôn mặt mỹ nhân đã tràn ngầm vào mắt, môi cảm nhận được sự mềm mại, tư tưởng đã chết rồi, cả hai đã bị du͙© vọиɠ che lấp, chuyện gì đến sẽ đến.

Đêm tân phòng đổi thành ngày tân phòng, bên ngoài Tri Liên cùng Tuệ Ngôn có chút xấu hổ nhưng nếu không canh giữ e rằng sẽ có người xông vào, thật quá sức đau khổ.

---

Buổi tối khi cả hai thức dậy sau khoảng thời gian làm việc cật lực, Y Thần bị loạt hình ảnh làm cho đơ người, còn Hoa Yên thì vô cùng xấu hổ, cả hai không biết nói gì cũng không biết làm gì nữa, Y Thần mở lời, "Công chúa, chúng ta nên đi thay đồ"

"Theo bổn cung"

Y Thần theo chân đến một bể tắm không phải ấm áp mà là lạnh như băng, nhìn người kia bước vô ngâm mình như không có chuyện gì, đương nhiên cũng làm theo, cơn lạnh thẩm thấu vào cơ thể rất nhanh như một bản năng mọi thứ phải được cân bằng, cơ thể bắt đầu hấp thụ những khí lạnh ấy con ngươi màu trắng tỏa ra một hàn khí khinh người dường như không thuộc về thế giới

Hoa Yên bên cạnh cũng nhận ra nước ngày càng lạnh nhìn đến nguy nhân hơi lo sợ bởi những tảng băng bắt đầu tụ lại, nữa thân dưới đã dịu đi phần nào cơn đau, nàng vội vàng ôm lấy tảng băng người kia, gọi, "Y Thần, tỉnh lại"