Chương 1: Bản năng

'Đùng', giữa trời quang sáng chói lại có sấm xét, đánh thẳng xuống một khu rừng để lại một bóng dáng người mặc bộ đồ bó sát người rách toạt nhiều nơi, lại gần nhìn rõ người này, khuôn mặt hoàn hảo từng nét từng nét rất hấp dẫn, nhìn đến từ vai xuống tay trong lòng tay có một vật lóe sáng, là một viên đạn, mu bàn tay có một sẹo lớn rồi từ từ kéo dài đến đầu vai, thân hình đẹp từng đường cong hiện rõ qua bộ bộ rách lộ ra từng mảng da thịt trắng như tuyết

Xa xa một vài tiều phu đi ngang qua, nhìn một hồi xoay người đi, họ không muốn dính vào rắc rối nhìn cái xác sơ xác kia biểu thị một chút thương xót tiếp tục lên đường trở về nhà của mình

Ánh sáng ban mai từ từ gọi người kia tỉnh dậy, đôi mắt hai màu mắt một màu nâu đen, một màu trắng đυ.c, nhìn xung quanh không cảm thấy thân quen, bản năng cảm thấy như thế không tốt, thân thể tuy đau nhứt vô cùng nhưng vẫn còn sức lực để đứng dậy, linh tính mách bảo phải ẩn núp.

Đầu tiên nhìn từ trên xuống dưới cơ thể mình không có gì ngoài vết thương và vải vụn che đi những chỗ cần thiết, tiếp đến nàng cảm nhận được trong tay có một thứ khi thấy vật đấy nàng không biết nó là gì nhưng nàng thấy viên đạn lại thoát hiện lên hai chữ, 'Y Thần' nên nàng nghĩ đây là tên nàng và vật này là bảo vật của nàng.

Tiếp đó nàng uy hϊếp một tiều phu đốn củi, "Nói ngay, đây là đâu?"

"Là Minh Thiên Quốc"

Tiếp đó là một tiều phu khác, "Nói, đây là đâu?"

"Rừng Bạt Ma"

Cứ như vậy chưa đầy 10 người, Y Thần nắm được căn bản, nơi này là Minh Thiên quốc, một quốc gia phía nam, có địa hình mở rất dễ bị tấn công nhưng trăm năm qua hoàng đế cùng quan lại trụ vững trên mảnh đất này, lại biến đổi dần thành một đất nước ai cũng muốn đến, và nơi mà nàng rơi xuống chính là rừng Bạt Ma, khu rừng này là phòng tuyến với Tây Vực Quốc, rộng ngàn trượng, nhiều thú ăn thịt, lại nhiều cây gỗ quý, gần nhất là Bạt Ma Thành, chính là lấy tên khu rừng mà gọi.

Y Thần tiện tay lấy một bộ y phục gần đó nhìn sơ qua nàng nhận ra đây là nam trang, mặc theo những hình ảnh được lưu lại bắt chước dáng vẻ tiều phu, bắt đầu trà trộn vào xem tình hình, nàng bắt gặp rất nhiều nam nhân làm được rất nhiều việc lại đa phần nắm tiền trong tay.

Y Thần đến một tửu lâu lớn, Nguyệt Lâu, theo như biển đề cẩn tiểu nhị, bước vào trong đối diện nam nhân trung niên, "Trưởng quầy, tại hạ đến làm tiểu nhị"

Trưởng quầy nhìn đến khuôn mặt có chút tiền đồ rồi gật đầu, "5 lượng không hơn, nhìn ngươi như vậy chắc là bị lưu lạc không có chỗ ở, đến phòng cũi dọn dẹp nghỉ đi, đến trưa thì bắt đầu làm, hôm nay là mùng 10 sắp đến rằm nhanh chóng làm quen với công việc đi, sẽ nhanh đông khách lắm đấy, ngươi tên gì?"

"Y Thần"

"Nhanh đi tắm rửa, ta kêu người làm mang cho ngươi vài bộ y phục cũ, tạm thời như vậy đi, ngươi bao nhiêu tuổi"

"Không nhớ"

"Nhìn ngươi cũng tầm mười bảy mười tám, không sao sau này làm tốt ta sẽ thưởng thêm"

"Đa tạ trưởng quầy"

Trưởng quầy vui vẻ tiếp túc tính tiền, bởi hắn biết sắp đến đây tiểu nhị mới sẽ thu hút rất nhiều nữ nhân, khuôn mặt ấn tượng quá hoàn hảo, hắn là nam cũng bị mê hoặc không ít

Đúng như dự liệu từ ngày có tiểu nhị mới, tửu lâu phát đạt hơn hẳn, đầu tư đúng người lại biết tiểu nhị này lại biết chữ, chỉ sau nữa buổi làm tiểu nhị đã lên chức phu tử tửu lâu, ở một căn phòng, y phục vài bộ vải thượng hạng làm người đối chữ trong tửu lâu.

Đến ngày rằm, một đoàn kiệu xe sang trọng đậu trước tửu lâu, hoạt động đối chữ mấy ngày nay vẫn rất sôi nổi tại Nguyệt Lâu, theo như kinh nghiệm chủ nhân đoàn kiệu xe là một nữ nhân, theo như những xa sĩ phẩm trên người cũng đoán thân phận nữ tử này nếu không phải thiên kim tiểu thư thì cũng là quận chúa, công chúa, nàng cùng hai nha hoàn hai bên tiến vào theo như cách gọi thân thương của cả ba người, người bên trái tên Tuệ Ngôn, người bên phải tên Tri Liên, và người ở giữa gọi là tiểu thư, phía sau ba người có những sáu thị vệ người người oai dũng lẫm liệt đoán chừng võ công rất cao

Tuệ Ngôn lên tiếng, "Trưởng quầy sắp xếp vài căn phòng thượng hạng, bảo Y Thần phu tử nổi danh đối thơ hay đến cùng tiểu thư nhà ta đối thơ, tốt liền có thưởng"

"Dạ dạ có ngay"

Trưởng quầy thương lượng với Y Thần tăng ngân lượng gấp ba, thu nhập thêm đương nhiên sẽ nhận thế nhưng Y Thần không biết nữ chủ nhân kia muốn tìm người thử độc, nơi phủ hệ của nàng đã không biết bao nhiêu người đã nguyện ý hy sinh, nên nàng muốn tìm vài người Tây Vực để thử bởi nàng nghe nói cơ thể Tây Vực rất đặc biệt độc rất khó xâm nhập

Y Thần vừa bước vào cửa liền ập đến mùi hương khó ngửi, thói quen cũ lấy vải che mũi tiến vò, nàng vô cùng lo lắng nếu trưởng quầy biết vị nữ chủ kia gặp chuyện nhất định sẽ trừ lương thế nên liều mình xông vào thấy bóng dáng người liền vác ra ngoài, đến khi ra ngoài rồi mới biết mình ôm nhầm một giá đồ có cả nội y nữ nhân lúc này mới càng phát hoảng, chạy xuống gọi trưởng quầy lên

"Nhanh lên không vị khách nữ chủ nhân sẽ gặp chuyện mất", Y Thần vừa đi vừa hối thúc

Trưởng quầy không tin mấy lời của Y Thần nhưng vừa mở cửa tiến vào thì gục bất tỉnh nhân sự, cứ như vậy cả Nguyệt lâu hai mươi mấy người trai tráng khỏe mạnh đều nằm gục xuống nền

Y Thần lo lắng vô cùng xé y phục xuống bếp lấy vài thứ rồi quay lên phòng, Y Thần dùng lửa hỏa thiêu khí độc lại thêm chanh và dầu bắt đầu vừa vừa hơ lửa đến hết một giờ trong không khí lưu lại rất ít độc mới cẩn thận tiến vào tìm người, "Khách quan ...", rồi bất tỉnh nhân sự