Chương 7

Trong đầu bỗng hiện lên gương mặt xinh đẹp và kiêu ngạo của Tiểu Mỹ, cô ấy và tôi vào công ty cùng lúc, một lần trên bữa tiệc sinh nhật của công ty, tôi biết cô ấy và tôi có cùng ngày tháng năm sinh.

Nghĩ đến những lời nói âm dương quái khí của cô ấy khi tôi nghỉ việc, tôi nén nhịn cơn đau từ việc róc thịt, mau chóng rót canh nóng vào trong phích giữ nhiệt.

Đều nói giữa đồng nghiệp với nhau không hề có tình cảm chân thật, đều là hợp lại với nhau vì lợi ích, xong rồi sẽ lập tức tách xa. Đây chính là lời khuyên mà Tiểu Mỹ nói với tôi khi mới vào công ty.

Tôi cầm bình giữ nhiệt lo lắng bước lên taxi, trước khi đi tôi đã gọi điện cho Tiểu Mỹ, cô ấy nói vẫn còn tăng ca ở công ty.

Tiểu Mỹ nhìn thấy tôi thì vô cùng ngạc nhiên

“Không ngờ luôn, cậu đã nghỉ việc lâu như vậy rồi mà vẫn còn nghĩ đến tôi cơ.”

Tôi trừng mắt nhìn cái bụng hơi nhô lên của cô ấy, vội vàng giấu bình giữ nhiệt ra sau lưng

“Cô đang có thai…”

“Ừ, được bốn tháng rồi, sau khi cậu nghỉ việc tôi mới biết, giờ tôi còn ôm cả công việc của cậu đây này. Mà đúng rồi, sao đột nhiên cậu lại nhớ mà tặng canh cho tôi?”

Tôi do dự cả nửa ngày, một hớp này uống xong có thể lấy đi tận hai sinh mạng, tôi có thể nhẫn tâm như vậy sao?

“Tôi không biết cậu có thai, canh này không dành cho người có thai đâu.”

“Ây, không thể để cậu chạy không công qua đây được, thế này đi, tôi cũng tan ca rồi, tôi mời cậu đi ăn khuya nhé?”

“À thôi, tôi chợt nhớ ra có hẹn rồii, đi trước nhé, tạm biệt.”

Tôi ôm chặt chiếc bình giữ nhiệt rồi chạy đi.

Đi xuống lầu, cổ tay tôi ẩn ẩn phát đau, ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết đang lơ lửng, tôi cảm thấy ông trời thật bất công.

“Cô gì ơi, xin hãy thương xót cho tôi ít tiền.”

Một ông già nhếch nhác, đưa chiếc lon thiếc bụi bặm ra trước mặt tôi xin tiền.

Tôi nhìn ông lão trước mặt, trong lòng chợt này ra một ý, nhanh chóng lấy ra 100 tệ cùng với bình giữ nhiệt cho ông già rồi lập tức bỏ đi.

Nấp đằng sau cây cột, tôi trông thấy ông già vui vẻ nhận lấy tờ tiền, uống sạch đồ trong bình giữ nhiệt.

“Thực xin lỗi, mong ngài ăn xong bữa này hãy lên đường bình an.”

Đêm đó, tôi mơ thấy ông nội đã mất của mình, ông mặc chiếc áo giấy màu xám tro, ngồi trong căn phòng tối tăm đầy những con búp bê giấy.

Tôi đứng ở bên ngoài, trên cổ tay có một sợi dây đỏ, đầu bên kia sợi dây nối với một bàn tay phía sau ông nội.

Đột nhiên đường dây đỏ kéo căng, tôi bị một cỗ lực lượng kéo về phía ông nội, khuôn mặt của ông áp sát mặt tôi, lúc này tôi mới nhìn rõ ràng, đây chính là gương mặt của cô lao công!