Chương 33: Sóng ngầm tuôn ra mùi khói thuốc súng

Một giấc này của Hạ Ly trực tiếp ngủ đến 7 giờ sáng hôm sau.

Ngủ trên sô pha làm cả người cô đều đau nhức giống như bị người ta đấm vậy, khẽ động đậy một chút thôi là dây thần kinh trong đầu sẽ giật đến phát đau.

Cô chống tay bò dậy, đi tìm điện thoại của mình, cuối cùng phát hiện ra nó ở trong túi áo khoác vứt trên lưng ghế.

Nhưng đã hết pin tắt nguồn.

Trên bàn uống nước có nước đun sôi để nguội.

Cảm thấy cực kỳ khát nước, cô bưng lên uống một hơi cạn sạch, sau đó trông thấy bình nước vẫn còn, thế là lại làm thêm một ly nữa.

Cầm điện thoại đi sạc rồi đi rửa mặt trước.

Lúc đánh răng, nhìn đầu tóc có hơi rối tung trong gương, cô duỗi tay cào cào một phen.

Dần nhớ ra chuyện xấu hổ lúc ra ngoài ăn cơm với Yến Tư Thời tối hôm qua, chuyện bị nửa bình rượu trái cây hạ gục.

Ký ức cuối cùng là cô lên xe của Yến Tư Thời.

Sau đó…. Cô vào nhà kiểu gì thế?

Sau khi gội đầu tắm rửa, Hạ Ly lau khô tóc, quấn khăn lên đầu rồi về phòng của mình.

Di động sạc điện một lát đã tự động khởi động máy.

Mở khóa điện thoại, trên giao diện bật ra sau khi mở màn hình, góc bên phải của icon WeChat, hiện ra con số “327” màu đỏ chót là số tin nhắn chưa đọc.

Hạ Ly hoảng sợ.

Tất cả các nhóm cô đều cài đặt tắt thông báo, vậy thì trong tình huống bình thường rất khó xuất hiện đống tin nhắn chưa đọc quy mô lớn thế này.

Phản ứng đầu tiên của cô là có phải công việc xảy ra vấn đề gì không, cho nên có ai đó vì để tiện liên lạc, có thể nói là ném nồi(*) thì càng đúng hơn, vì thế mới kéo vào một nhóm mới.

Ném nồi(*): Đùn đẩy trách nhiệm, ý định đổ lỗi của mình cho người khác, để người khác chịu oan ức.

Chuẩn bị tâm lý thật tốt, cô ấn mở WeChat ra.

Đúng là có nhóm mới, nhưng không phải nhóm công việc.

“Các bạn cũ mau đến xem có xác chết vùng dậy”.

Nhóm công việc đàng hoàng nào cũng sẽ không đặt một cái tên không đứng đắn như này.

327 tin nhắn chưa đọc, có 283 tin đều là từ một đêm nói chuyện của nhóm này.

Hạ Ly ấn vào, khẽ kéo lên trên xem lịch sử trò chuyện, phát hiện thế mà Yến Tư Thời lại ở trong nhóm này.

Lại xem thành viên của nhóm, ngoài cô ra thì còn lại sáu người là Yến Tư Thời, Lâm Thanh Hiểu, Từ Ninh, Nhϊếp Sở Hàng, Vương Sâm và Đào Thi Duyệt.

Trải nghiệm kỳ dị thế này, kết hợp với tên nhóm, sao mà lại hợp lý như thế.

Nhóm chủ Đào Thi Duyệt đúng thật là một thiên tài.

Có lẽ là rảnh rỗi, Hạ Ly kéo lịch sử trò chuyện đến chỗ đầu tiên, sau đó lướt theo trình tự thời gian xuống.

Mục đích ban đầu thành lập nhóm này là Yến Tư Thời hỏi số điện thoại của Từ Ninh.

Pha trộn trong đó là Nhϊếp Sở Hàng hình như có hơi bất ngờ, @ số Wechat của Yến Tư Thời, hỏi cậu ấy đây có phải tin nhắn của Yến Tư Thời không.

Đã qua rất lâu mà Yến Tư Thời vẫn chưa trả lời, mấy người khác trong nhóm bắt đầu trò chuyện linh tinh một hồi.

Phải đến gần 40 phút sau, Yến Tư Thời mới xuất hiện, trả lời Nhϊếp Sở Hàng: Là tôi.

Vì thế nhóm lại sinh động lên thêm lần nữa, gần như là đều quay quanh Yến Tư Thời mà phát triển rộng ra.

Hỏi anh đi làm ở đâu, làm nghề gì, về nước khi nào, sao không tiếp tục học PhD, câu cuối cùng này là Vương Sâm hỏi.

Cơ bản Yến Tư Thời đều trả lời cả, nhưng rất ngắn gọn, phong cách này không khỏi giống với Al có lý trí tỉnh táo, lời ít ý nhiều.

Sau khi hỏi hết mọi thông tin cơ bản, nội sung sau đó là chủ đề linh tinh: Vương Sâm siêng năng biểu đạt sự tiếc hận với việc Yến Tư Thời không tiếp tục đào tạo sâu; Nhϊếp Sở Hàng và Lâm Thanh Hiểu tận dụng mọi nơi oán giận nhau rồi rải cơm chó, Đào Thi Duyệt làm việc ở Hong Kong nói tháng sau có lẽ sẽ đến Bắc Thành công tác, bảo đến lúc đó Yến Tư Thời mời khách...

Tất cả tin nhắn này, Hạ Ly để ý đến nhất đó là, lúc nhóm vừa mới thành lập, Lâm Thanh Hiểu gửi một tin

xxxxiao: Sao hôm nay lại huy động nhân lực tìm Hạ Hạ nhà chúng tôi vậy @YAN.

Tất cả tin nhắn đặc biệt @ Yến Tư Thời, anh đều trả lời hết.

Duy chỉ có tin nhắn này.

Cho đến lúc đọc xong tất cả tin nhắn của nhóm, Hạ Ly vẫn chưa thấy Yến Tư Thời trả lời về vấn đề này.

Rời khỏi nhóm trò chuyện, lại đi kiểm tra những tin nhắn gửi riêng, đều là tối hôm qua gửi đến.

Mới đầu là Vương Sâm:

——Yến Tư Thời hỏi số điện thoại của cậu.

Sau đó là Đào Thi Duyệt gửi đến hai tin:

——Hey hey, hiện tại cậu và Yến Tư Thời có liên lạc?

——Cậu ấy tìm tôi hỏi số điện thoại của cậu, nhìn thấy tin nhắn thì trả lời tôi chút nhé ~

Còn của Từ Ninh thì là:

——Hạ Hạ cậu ngủ rồi à? Cậu có Wechat của Đào Thi Duyệt à? Cậu ta đang hỏi số điện thoại của cậu, cậu trả lời cậu ta đi?

——Ồ cậu ta nói là Yến Tư Thời bảo cậu ta hỏi giúp, cậu trực tiếp trả lời Yến Tư Thời cũng được.

——Mình cho Đào Thi Duyệt số điện thoại của cậu ha.

——Tỉnh rượu chưa đấy? Còn OK không? Mình sắp đến nhà rồi.

Lâm Thanh Hiểu đã gửi rất nhiều tin nhắn:

——Từ Ninh nói với mình, Đào Thi Duyệt tìm mấy bạn học lớp bảy hỏi số điện thoại của cậu?

——Còn là Yến Tư Thời bảo cô ta hỏi giúp??

——Cậu và Yến Tư Thời liên lạc với nhau lúc nào thế?!

——Có phải mình lỡ mất quả dưa nào rồi không????

——Đào Thi Duyệt lập nhóm sao còn kéo mình vào [ bĩu môi]

——......Cậu tan biến rồi à!

.......

Hạ Ly chưa từng trải qua một buổi sáng hỗn loạn như vậy.

Cô là một một phần tử không sinh động trong nhóm bạn bè, chưa từng trải nghiệm khoảnh khắc làm tiêu điểm, cái kiểu dường như cả thế giới đều đang tìm cô này, trong một cái chớp mắt thậm chí cô còn nghi ngờ bản thân liệu có phải cầm nhầm kịch bản không thuộc về mình rồi không.

Ngay lúc cô đang trả lời từng cái tin nhắn còn sót lại thì Âu Dương Tịnh cũng hóng chuyện mà gửi tin nhắn đến:

——Hình như mình vừa ăn dưa về cậu.

Chờ cơ bản xử lý xong mấy tin nhắn này, tóc của Hạ Ly cũng sắp khô rồi.

Cô thuận theo mà ngáp với Âu Dương Tịnh, lấy chủ đề ăn chung là chuyện của bọn Lâm Thanh Hiểu và Đào Thi Duyệt để buôn.

Cuối cùng, ấn mở khung thoại với Yến Tư Thời.

Định nói tiếng cảm ơn, nghĩ một chút, lại quyết định hoàn toàn làm rõ ràng rồi lại nói.

Đến phòng tắm sấy khô tóc hoàn toàn, đổi một bộ quần áo khác, Hạ Ly xuống tầng, đến gần đó ăn bữa sáng rồi cũng thuận đường mang cho Từ Ninh một phần.

Về đến nhà được nửa giờ, lúc Hạ Ly đang dùng laptop xử lý email công việc ở chỗ bàn ăn thì Từ Ninh ngáp dài từ phòng ngủ đi ra.

“Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng— Cậu tỉnh rượu rồi?”

“Ừm.”

“Tối hôm qua mình về gọi cậu mà cậu không tỉnh. Mình cũng không ôm được cậu, đành để cậu tiếp tục ngủ trên sô pha.”

Hạ Ly nói không sao: “Mang cho cậu bữa sáng nè, có lẽ hơi nguội mất rồi.”

“Mình đi đánh răng cái rồi đến ǎn."

Một lát sau, Từ Ninh ngồi vào bên bàn ăn, sờ vào cái túi đựng bữa sáng mà cảm nhận, thấy có chút ấm áp.

Cô ấy lười không cầm đi làm nóng mà cứ thế mở ra ăn luôn.

Hạ Ly hơi khép lại màn hình laptop rồi nhìn về phía Từ Ninh: “Tối qua mình về thế nào thế?”

“Yến Tư Thời đưa cậu về. Cậu ấy gọi điện thoại cho mình hỏi số nhà.”

Phần này xem tin nhắn trong nhóm, Hạ Ly đã đoán được rồi: “Ý của mình là...... Mình lên tầng kiểu gì ấy.”

Động tác hút sữa đậu lành của Từ Ninh ngừng lại một chút: “Khi đó cậu còn có thể tự đi đường không?”

“.....Hình như là không thể.”

Lúc đó cô không tỉnh táo, đoạn ký ức kia hoàn toàn bị mất.

“Vậy thì là ôm hoặc cõng thôi.” Từ Ninh đưa ra suy đoán hợp lý.

“....”

Từ Ninh đánh giá cô, nháy mắt mà cười nói: “Có chút tiếc nuối đúng không? Vì không có nhớ gì cả."

“....Mình nào có!”

“Có phải các cậu đang mập mờ không?”

“Vậy thì lại càng không.”

“Yến Tư Thời là người có tính cách gì, thế mà ngày hôm qua lại vì cậu mà huy động nhân lực. Cậu không biết có bao nhiêu người chạy đến hỏi mình tình huống thế nào đâu.”

“....Có phải mọi người có chút rảnh rỗi quá không?”

Từ Ninh không trêu ghẹo nữa, nghiêm túc phân tích mà nói: “Mình đứng ở góc độ của người thứ ba, từng xem "Cuốn hồi ức" mà cậu viết kia, khách quan mà nói lúc học cấp ba cậu ấy đã đối xử với cậu rất đặc biệt. Những chuyện cậu ấy làm với cậu cũng chưa từng làm với Âu Dương Tịnh và Đào Thi Duyệt đúng chưa? Đào Thi Duyệt còn quen thân với cậu ấy hơn kìa.”

“......Vậy ư?”

“Hiện tại cậu có cảm giác gì với cậu ấy?”

Hạ Ly giống như bị câu hỏi này làm cho khựng lại.

Cô bưng cái ly lên uống ngụm nước, hàm răng khẽ gõ vào viền ly thủy tinh, rơi vào suy tư.

Dịp tết kia, Hạ Ly có bạn cùng phòng đại học tìm cô nói chuyện phiếm, chia sẻ với cô một chuyện rất cạn lời:

Hồi cấp hai cô ấy vô cùng say đắm một bạn nam trong lớp, đen đen nhưng sạch sẽ, vóc dáng cao cao, ấm áp lại đẹp trai, tuy thành tích bình thường nhưng đánh bóng rổ rất giỏi. Khi đó ít thì cũng là một phần ba nữ sinh thích cậu ta. Lúc tết bạn bè cấp hai tụ họp, mười năm sau lại gặp lại nam sinh kia lần nữa, đúng là mộng tưởng tan thành mây khói ——Mới 25-26 tuổi, cậu ta đã béo ra một vòng lớn, mặt cũng tròn trịa, dùng từ đen đen mập mạp để hình dung là không lệch chút nào. Cậu ta chỉ học một trường đại học bình thường ở địa phương, hiện giờ đang làm gì thì cô ấy đã không còn lòng dạ đâu mà hỏi thăm nữa, chỉ cảm thấy ngôn từ cử chỉ của cậu ta trở nên rất thô tục đáng khinh, giống mấy lời bàn luận của chủ nghĩa đàn ông cứ mở miệng là phọt ra mấy câu như “Đàn ông và phụ nữ không giống nhau, đàn ông chơi bời trăng hoa là bình thường, cứ phải đến 27 - 28 tuổi mới có thể ổn định”, “Tìm vợ cũng không thể nhìn vào giá trị nhan sắc nhiều quá, phải tìm phụ nữ có đức hạnh lo việc nhà, hiếu kính với cha mẹ chồng”....Nghe xúc phạm phái nữ thấy rõ.

Đúng là cô ấy có loại tâm trạng như bị sét đánh.

Cuối cùng bạn cùng phòng có kết luận: Ánh trăng sáng chết rồi mới là ánh trăng sáng hoàn hảo tốt đẹp.

Mà Yến Tư Thời thì sao.

Yến Tư Thời từ hồi ức về đến hiện thực đều không hề khiến cô cảm thấy ảo tưởng tan vỡ, vẫn cao quý như hồi đó.

Trái lại từ sau khi ra ngoài xã hội, cô tiếp xúc với càng nhiều người hơn, phát hiện sẽ không có hoàn cảnh che đậy khuyết điểm đơn thuần rời xa hiện thực, phần lớn phái nam đều để lộ ra bộ mặt thật, có các kiểu đáng ghét riêng.

Vậy càng có thể hiểu được, người đàn ông ưu tú, tự ràng buộc mình, khiêm tốn lại biết tôn trọng phái nữ như Yến Tư Thời khó tìm biết bao.

Hoặc là cô đã trở nên nhát gan, thực tế hơn, càng rõ sự chênh lệch giữa cô và Yến Tư Thời hơn trong quá khứ.

Cũng sẽ không dám ôm phần quá khứ kia tâm sự một cách khí thế, đi vào núi sông quanh co của anh mà không còn đường quay lại.

Cô sợ nhất không phải không có kết quả, mà là cô sẽ không nhịn được mà cân nhắc đến sự trả giá của bản thân hết lần này đến lần khác, như người đói lâu ngày gặp được đồ ăn chắc chắn sẽ phục thù tính ăn uống quá độ vậy, vội vã đi đòi “Công bằng” cho tình yêu đơn phương dài đằng đẵng của mình trong quá khứ.

Cô không muốn bản thân biến thành người như vậy.

Tâm trạng quá phức tạp.

Bây giờ cô cũng chỉ có thể nói: “....Mình không biết.”

Từ Ninh ăn cơm xong thì về phòng của mình viết bản thảo.

Động tác khẽ gõ bàn phím của Hạ Ly dừng lại, sờ điện thoại, ấn mở Wechat của Yến Tư Thời.

Sherry: Xin lỗi vì tối hôm qua uống say mà thất lễ. Cảm ơn cậu đã đưa tôi về nhà.

YAN: Không cần khách sáo.

YAN: Tỉnh rượu rồi?

Sherry: Ừm.

Đối thoại tạm thời dừng lại.

Trên bàn phím chín phím, ngón tay của Hạ Ly gõ tiếp một chữ “Tôi”, sau đó lại xóa đi.

Cô có một loại cảm xúc rất không được tự nhiên.

Chuyện đã xảy ra sẽ không vì cô không nhớ mà thành không tồn tại được.

Như là một kiểu không nằm trong kiểm soát, cô cứ không ngừng đào lên đoạn ký ức bị mất tối qua, thử nhớ lại xem: Rốt cuộc là cõng, hay là ôm?

Nhất định Yến Tư Thời biết.

.......Nhưng cô cũng không thể hỏi anh thế chứ.

Giao diện trò chuyện, Yến Tư Thời lại gửi đến một tin nhắn mới.

YAN: Mũ của cậu quên trên xe tôi.

Lúc này Hạ Ly mới nhận ra đúng là không thấy chiếc mũ kia, thế là nhanh chóng trả lời.

Sherry: Có thể phiền cậu thứ hai mang đi cho tôi không?

YAN: Được.

Kết thúc cuộc trò chuyện, cô không nhịn được mà phân biệt, có phải vì bản thân lại được gặp Yến Tư Thời mà cảm giác ghét hôm thứ hai mới giảm bớt một chút như vậy không.

——————

Thứ hai đi làm, buổi sáng sẽ họp theo lệ thường.

Hạ Ly làm một phần tổng kết về hoạt động lần này.

Sau khi tan họp, Tống Kiệu An lại khen ngợi mình cô một phen, nói bộ phận quyết định đi du lịch hàng năm vào tháng 6, hỏi cô có nơi nào muốn đi chơi không.

Hạ Ly cười nói: “Loại chuyện này vẫn nên để bên hành chính quyết định đi, tôi đi đâu cũng được, đều nghe theo sắp xếp.”

“Hành chính cũng là tập hợp ý kiến từ chỗ này của chúng ta.”

“Vậy tôi nghe theo ý kiến của số đông.”

“.....”

Tống Kiệu An cũng không nhụt chí, tính cách của Hạ Ly anh ta rất hiểu: “Vậy thì để khao cô đi công tác vất vả, buổi tối mình tôi mời cô ăn cơm?”

“Tan tầm chỉ muốn lập tức về nhà ngủ thì làm sao giờ? Còn chưa quen với sự chênh lệch thời gian.”

Hạ Ly cười khanh khách, lại bốn lạng đẩy ngàn cân mà khéo léo từ chối lời mời của anh ta lần nữa: “Lần sau đi.”

Tống Kiệu An tạm thời không làm khó cô.

Hạ Ly về vị trí làm việc, đăng nhập Wechat máy tính bàn, ấn mở khung chat với Yến Tư Thời.

Sherry: Buổi trưa anh có thời gian không?

Yến Tư Thời gần như trả lời ngay lập tức.

YAN: Có.

Sherry: Vậy phiền cậu xuống tầng đưa mũ cho tôi được không?

YAN: Có thể.

Sherry: 12 rưỡi, gặp nhau ở quán cà phê khu giếng trời?

YAN: Được.

Hạ Ly tính thời gian, gọi phần cơm hộp.

Khoảng 12 giờ 10 phút, cơm hộp kia được đưa đến dưới tầng.

Cô đi xuống tầng lấy cơm hộp, tiện đó đến Starbucks mua ly cà phê lạnh, rồi sau đó đi đến khu giếng trời của quán cà phê đợi người.

Mấy bộ bàn ghế ngoài trời, ở trên là một chiếc ô che nắng màu xanh đen.

Công tác vệ sinh của nơi này làm chưa đến nơi đến chốn, bàn và ghế thường rơi đầy lá khô và cát bụi, dần dà biến thành vật trang trí luôn.

Bình thường mọi người đều không nghỉ tạm ở chỗ này, nhiều hơn là giống như cô vậy, làm nơi để “Liên lạc”.

Cô đặt túi cơm hộp và cà phê lên bàn, cầm điện thoại nhìn xung quanh một vòng.

Bốn phía quanh khu công viên đều là tòa văn phòng, đúng là không xác định được Yến Tư Thời sẽ lại đây từ hướng nào.

Trong nhóm công việc có tin nhắn mới, Hạ Ly cúi đầu trả lời.

Trong chốc lát, cô chợt thấy có hơi thở lành lạnh quen thuộc lướt qua.

Chiếc mũ trực tiếp rơi xuống, nhẹ nhàng phủ trên đầu cô.

Cô chợt xoay người, nín thở trong giây lát.

Yến Tư Thời ở ngay sau cô, gần đến mức chỉ cách trong gang tấc.

Trong chiếc áo khoác ngoài màu cà phê là chiếc áo sơmi màu trắng, mềm mà không mất form, làm cho thân hình cao lớn của anh trông càng thêm sừng sững nổi bật.

Giữa tháng ba, thời tiết đẹp mới bắt đầu ló ra.

Ánh mặt trời trong suốt, đột nhiên đối mặt gần như vậy, khuôn mặt thanh cao lạnh lùng kia đẹp đến mức khiến cô phải thất thần một chốc.

“.... Cậu đi đường kiểu gì mà sao không có tiếng thế?”

Cô vừa cười vừa hỏi, giơ tay cầm chiếc mũ trên đỉnh đầu xuống, sau đó tỉnh bơ mà lui sau một bước. Ở trong mùi hương của anh, cô luôn có một loại cảm giác không thể hô hấp.

“Có lẽ là cậu xem điện thoại tập trung quá nên không chú ý.”

Ánh mắt của Yến Tư Thời lướt qua hai chiếc túi ở trên bàn bên cạnh cô: “Buổi trưa ăn cơm hộp?”

“Ăn cơm hộp cho nhanh, còn có thể có thời gian nghỉ ngơi một lúc.”

Hạ Ly cầm lấy túi giấy đựng Starbucks đưa cho anh: “Đây là mời cậu. Hôm trước thật sự là phiền cậu quá.”

Yến Tư Thời duỗi tay nhận lấy.

Lại là giây phút im lặng.

Người trước mắt mặc một chiếc áo len chui đầu màu trắng rộng thùng thình, váy màu xanh ngọc nhàn nhạt dài đến mắt cá chân, giống mưa bụi lất phất, đầu cành liễu chồi ra chút lá non.

Anh thất thần một lát là vì nghĩ đến buổi tối hôm trước.

Sau khi bình tĩnh lại mới tự cảm thấy mình vượt qua khoảng cách và đường đột quá rồi.

Giờ gặp lại Hạ Ly, anh khó tránh khỏi có chút không được tự nhiên.

Nhưng Yến Tư Thời vẫn nhìn cô, lời nói lại không có vẻ do dự lắm: “Buổi tối hôm nay...”

Nói còn chưa dứt lời thì bị giọng nói khác chợt vang lên ở không xa cắt ngang: “Hạ Ly!”

Hạ Ly quay đầu nhìn lại, là Tống Kiệu An từ cửa chính của công viên hướng về đây.

Tống Kiệu An bước đến, chào hỏi rất tùy ý, anh ta cười hỏi: “Hai người vừa cùng ăn cơm trưa về?”

Hạ Ly nói “Không phải”.

Tống Kiệu An không hỏi nhiều, nói cho Hạ Ly: “Mới nhận được thông báo, tối nay có một buổi xây dựng quan hệ hữu nghị với bộ phận thiết kế.”

“Đi đâu?” Mặt Hạ Ly lập tức có chút đau khổ.

“SO3. Mới mở một quán rượu có cả đồ ăn.”

“....Đều phải đi à?”

Một trong những nguyên tắc sinh tồn ở chỗ làm việc mà Hạ Ly thực hiện đó là, sau khi tan làm đồng nghiệp chính là người lạ, không cần thiết tuyệt đối sẽ không liên lạc, càng cần cẩn thận trong kết bạn với đồng nghiệp. Còn về chuyện như teambuilding này, trốn được là phải trốn.

“Trưởng bộ phận tổ chức, cô nói xem?”

“.....Được thôi.”

Tống Kiệu An nâng cổ tay nhìn AppleWatch: “Về văn phòng?”

“Anh đi về trước đi, tôi nói thêm với bạn học của tôi mấy câu.”

Tống Kiệu An nghe vậy thì dời ánh mắt, đánh giá Yến Tư Thời.

Yến Tư Thời lạnh nhạt nhìn lại.

Lời mời bị chặn. Trong mắt anh xuất hiện chút tàn ác hiếm thấy, nhưng cũng rất khó tóm được, tựa như con dao mỏng manh, chỉ có sự lạnh lẽo chợt lóe rồi biến mất.

Trong lúc nhất thời sóng ngầm tuôn ra mùi khói thuốc súng, chỉ có bản thân hai người có liên quan mới phát hiện.

Tống Kiệu An nói: “Vậy được rồi, tôi lên trước đây.”

Đợi Tống Kiệu An đi rồi, Hạ Ly hỏi Yến Tư Thời: “Vừa nãy cậu muốn nói gì?”

Yến Tư Thời bình tĩnh nói: “.....Đã quên rồi.”