Chương 2

"Thật xin lỗi Tống tiểu thư, tôi gọi người đưa cô về, tôi phải đi ra ngoài một chuyến." Hà Ngộ Ngộ nhìn thoáng qua Tống Như Ca, người kia vẫn nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, đôi mắt không để lộ cảm xúc gì cả.

Tống Như Ca chậm rãi gật đầu, "Ừ."

"Đã xảy ra chuyện gì?" Hà Ngộ Ngộ vừa sửa sang quần áo rồi đội mũ lên.

"Nghe nói là cha mẹ cô ấy báo án, bị phanh thây ở đầu đường." Lúc nói chuyện A Xương run run lên, anh ta vừa mới vào đội không bao lâu, cũng chưa từng tiếp xúc với vụ án thế này.

Lúc Hà Ngộ Ngộ đi ra ngoài sân của Cục Công An, nhìn thấy A Bổn đứng ở ngoài cửa hút thuốc.

"Đi thôi." Hà Ngộ Ngộ đi lên vỗ bả vai anh ta một cái, nhìn A Bổn rất bình tĩnh, nhưng mà đôi mắt lại đỏ hồng.

Đội trưởng Trần thức suốt đêm lập tổ chuyên án điều tra, lần này Hà Ngộ Ngộ đảm nhiệm đội trưởng đội điều tra. Mấy người lên xe cũng chưa nói lời nào, Hà Ngộ Ngộ hờ hững nhìn ngoài cửa sổ, đèn đường vẫn soi trên mặt đất, giống như một lớp nhầy ghê tởm màu đen, làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.

Hiện trường vụ án thật sự kinh hoàng, chiếc váy màu hồng nhạt ban nãy giờ đã nhuộm một màu đỏ. A Bổn ban đầu còn cố tỏ ra bình tĩnh nhưng khi nhìn thấy thi thể của bạn gái, cuối cùng cũng bật khóc.

"Đánh giá hiện trường vụ án, nạn nhân bị phanh thây ở trên đường lớn." Hà Ngộ Ngộ mang bao tay trắng lên, những ngón tay mảnh khảnh của cô được bao tay ôm trọn, khớp xương nhìn thấy rất rõ ràng, làm không nhìn không nhịn được mà mặt đỏ tía tai.

A Xương hét lên, "Ở chỗ này sao?" Anh ta nhìn bốn phía.

Chỗ này là ngã tư đường, không có đèn xanh đèn đỏ, con đường này khá hẻo lánh, vết máu trên đường phản chiếu lên mặt của Hà Ngộ Ngộ.

Tay chân bạn gái A Bổn bị trói bằng dây thừng, đầu và cơ thể ở cạnh nhau, chân đã bị chặt ra khỏi hông, đầu bị một vũ khí sắt nhọn đâm vào, có một chất dịch màu trắng chảy ra từ đó.

Ruột non và đại tràng vươn vãi khắp nơi, pháp y Lưu mở mắt ra thì phát hiện đã không có nhãn cầu.

"Tiểu Ngư, mắt..." Pháp y Lưu đứng dậy, chỉ chỉ vào thi thể trên mặt đất.

Hà Ngộ Ngộ cau mày, thấy A Bổn đã ngồi lại trong xe, cô mới dám đến hiện trường vụ án xem xét. Nhận định ban đầu, không tìm thấy dấu vết di chuyển thi thể, máu chảy chứng tỏ hiện trường phanh thây ngay tại ngã tư đường.

"Lập tức kiểm tra CCTV ở ngã tư này và kiểm tra luôn thông tin các xe đã đi qua chỗ này." Hà Ngộ Ngộ chống cằm.

*CCTV: camera giám sát.

Viên cảnh sát nhỏ bên cạnh lập tức làm theo.

Pháp y Lưu vẫn đang quan sát thi thể.

"Trên người của thi thể có để lại vết thương gì không?" Hà Ngộ Ngộ đi tới gần pháp y Lưu, cẩn trọng bước đi, sợ phá hỏng hiện trường vụ án.

"Theo tôi suy đoán, hung thủ dùng rìu hoặc dùng một con dao để phanh thây, trên người có rất ít vết thương, có thể kết luận, trước khi chết nạn nhân đã tử vong hoặc không có sức để phản kháng." Pháp y Lưu quan sát những vết cắt trên cánh tay và các bộ phận khác, có một số nơi có vét chém lặp đi lặp lại.

Hà Ngộ Ngộ nhìn về chân nạn nhân, chỗ chân bị cắt ra, có thể nhìn ra được vết cắt đi cắt lại nhiều lần từ một dụng cụ bị mòn.

"Theo lý thuyết, hung thủ sẽ dùng những công cụ quen thuộc để làm hung khí gây án hoặc công cụ ở xung quanh họ. Nếu hung thủ dùng những công cụ quen thuộc gây án, không loại trừ thợ mộc, thợ hàng và còn có... quán ăn." Hà Ngộ Ngộ liếc nhìn A Bổn đang ngồi xổm bên xe cảnh sát, mặt vùi vào lòng bàn tay, không biết đang nói cái gì.

"Quán ăn sao?" Pháp y Lưu nghi hoặc, anh ta tự hỏi sẽ dùng rìu như thế nào.

Hà Ngộ Ngộ gật đầu, gọi người lại chụp ảnh để lưu lại dấu vết hiện trường.

"Trước mang về trong đội, làm phiền pháp y Lưu lấy dị vật trên thi thể, sau đó đi kiểm tra..."

Pháp y Lưu cười xua tay, cắt ngang lời nói của cô, "Là trách nhiệm của tôi, mấy người cảnh sát các cô làm gì mà hay khách sáo thế. Ha ha ha~"

"Vất vả cho anh rồi." Hà Ngộ Ngộ cười miễn cưỡng, cô muốn làm cho xong rồi chạy đi an ủi A Bổn.

"Vậy thi thể ở chung cư Nam Sơn...." Pháp y Lưu đau đầu, bình thường thì không có cái nào, đến lúc này thì có đến hai cái, vẫn là hai vụ án khác nhau.

Hà Ngộ Ngộ dừng bước chân lại, "Đội trưởng Trần vừa mới nhắn tin, nói thi thể ở chung cư Nam Sơn không cần kiểm tra."

"Sao?" Pháp y Lưu đi theo sau, bao tay còn chưa kịp cởi, mặc dù bận thì có bận, nhưng mà vẫn phải làm hết trách nhiệm đối với người chết, phải điều tra rõ có oan tình gì ở đây không, bị người nhà ngăn trở cũng không phải chuyện tốt.

"Người nhà nạn nhân mới đến Cục nháo cả lên, không muốn làm giám định thi thể, đoán chừng vụ án này từ từ mà làm." Hà Ngộ Ngộ tách ra khỏi hiện trường vụ án, đi đến chỗ A Bổn, đôi chân thon dài của cô luân phiên bước đi, trên eo có một cái thắt lưng, bộ dáng đi trông rất uyển chuyển.

"Được rồi." Pháp y Lưu bỗng nhiên nhớ tới cái gì, tiếp tục nói, "Đối với thi thể người chết này nhãn cầu không có, xung quanh cũng không có vật gì khả nghi."

Hà Ngộ Ngộ cất bao tay vào trong túi, dùng ngón tay vén mấy cọng tóc, "Trước tiên khám nghiệm xác định thời gian tử vong, cùng với những nội tạng bị mất đi là gì, còn có... chất dịch màu trắng từ sau đầu nạn nhân là cái gì."

"Cái này tôi cũng chưa biết nữa, nhưng tôi đoán đây là một loại bột màu trắng, sau khi bị dịch chảy ra đυ.ng vào, sẽ trở nên đặc sệt." Pháp y Lưu liếc nhìn cái thi thể đang được trợ lý của anh ta "đóng gói".

"Vâng, làm phiền anh rồi." Hà Ngộ Ngộ cười trừ, vẫy vẫy tay với anh ta rồi đi đến chỗ A Bổn.

A Bổn ngồi xổm bên xe cảnh sát, người cuộn tròn lại, không ngừng nghẹn ngào.

Hà Ngộ Ngộ đặt tay lên vai anh ta, ngồi xổm trước mặt anh ta, "Đừng đau buồn quá."

A Bổn ngẩng đầu lên, quầng thâm mắt do thức đêm cùng với đôi mắt sưng đỏ, thoạt nhìn có chút buồn cười, giống như mắt gấu trúc bên trong có hai viên hồng hồng.

"Đều do anh cả, nếu lúc đó anh đưa cô ấy về nhà, sẽ không xảy ra chuyện này!' A Bổn nước mắt nước mũi chảy ra, nhìn thấy Hà Ngộ Ngộ thì lập tức khóc lên.

Hà Ngộ Ngộ cũng không nói gì, chỉ yên lặng chờ anh ta khóc xong.

Trở về đội đã hơn bốn giờ sang, trời cũng đã nổi lên lớp sương mù, toàn bộ Cục Công An bị bao phủ bởi một màu xám.

Hà Ngộ Ngộ vừa mới xuống xe, lập tức nhìn thấy người phụ nữ đứng ở trước cửa Cục.

....

Tống Như Ca?

Sao cô ấy lại chưa về?

Hà Ngộ Ngộ như bị sét đánh ngang tai, không kịp chuẩn bị gì, chỉ có thể ở trên xe cảnh sát sửa sang lại đầu tóc một chút, lấy tay vuốt thẳng quần áo, sau đó đi qua.

"Sao cô... còn chưa về nhà?" Hà Ngộ Ngộ cũng không biết cô bị làm sao nữa, chỉ cần gặp Tống Như Ca thì nói chuyện không được lưu loát cho mấy, cảm thấy có chút nghẹn, lại căng thẳng, từ trước đến giờ chưa từng như vậy.

Thái độ của Tống Như Ca vẫn y chang lúc ở trong phòng thẩm vấn, thản nhiên, giống như những chuyện đã xảy ra cô chẳng biết gì cả.

"Chờ cô." Hai chữ này từ trong miệng Tống Như Ca phun ra, làm sương gió lạnh sớm mai tan đi.

Hà Ngộ Ngộ căng thẳng xoa xoa tay, lòng bàn tay cô đã đổ đầy mồ hôi. Chẳng lẽ người phụ nữ này đang còn muốn hỏi tội cô sao? Lúc nãy trong phòng thẩm vấn, chẳng phải... cô đã xin lỗi rồi còn gì?

"Chuyện này... e hèm, khụ khụ, đi thôi, đi vào rồi nói." Hà Ngộ Ngộ cười cười.

Tống Như Ca không chút để ý nhìn thoáng qua Hà Ngộ Ngộ.

Hà Ngộ Ngộ cảm giác ánh mắt của Tống Như Ca đang nhìn đến bộ ngực, đùi... thật sự giống như một cái máy chụp X-Quang, quét một phát từ trên xuống dưới. Cô đi theo sau Tống Như Ca, vội vàng nhìn qua bộ ngực bằng phẳng của mình, vừa ngẩng đầu một chút, đập vào mắt đã là đôi chân dài thon mềm của Tống Như Ca. Trời ơi, tại sao lại không công bằng thế này.

"Ăn mì không?" Hà Ngộ Ngộ cầm lấy hộp mì ăn liền, định mở ra.

Tống Như Ca lấy điện thoại ra, ánh đèn chiếu lên trên mặt cô, phác hoạ ra một gương mặt xinh đẹp.

"Một ly tôi ăn không hết." Tống Như Ca cười nhạt, môi cô không tô son nhưng lại hồng hào đến mê người.

Hà Ngộ Ngộ suy nghĩ, có phải minh tinh nào cũng thường xuyên spa làm đẹp hay không? Tống Như Ca chắc chắn là đi xăm môi hoặc bơm axit hyaluronic 233333, chứ nếu không làm sao mà đầy đặn như vậy, thật sự làm người ta muốn đưa tay ra sờ mấy cái.

Khụ khụ.

"....."

Tống Như Ca đứng dậy, đi đến trước mặt Hà Ngộ Ngộ, cầm lấy ly mì gói, "Hay là tôi với cô ăn chung một ly được không?"

Tay chân Hà Ngộ Ngộ luống cuống, lui về sau hai bước nhỏ, run rẩy nói, "Tôi, tôi ăn một ly còn không đủ...."

Khoảng cách của cô và Tống Như Ca rất gần, mới vừa rồi cô còn thấy khoé miệng Tống Như Ca còn run run lên.

Tống Như Ca mím môi, lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý, "Ăn... Cục Cảnh Sát, ừ."

"Cô gọi cơm đến à?" Hai mắt Hà Ngộ Ngộ sáng rực rỡ, lúc nãy ăn đồ nướng xong, bận một hồi cho nên bây giờ cũng đói quay cuồng.

Tống Như Ca môi tuy mỉm cười, nhưng đôi mắt lại không có ý cười, "Mời cảnh sát nhân dân ăn khuya, chắc có thể chứ?"

Hà Ngộ Ngộ thả ly mì trong tay xuống, cô cuối cùng cũng đã biết, câu nói trong sách "ngoài cười nhưng trong không cười" là kiểu gì rồi.

Qua hơn mười phút, trợ lý Tống Như Ca vẫn chưa mang đồ ăn đến đây, Hà Ngộ Ngộ có chút buồn ngủ, còn Tống Như Ca ngồi một bên không nhìn ra được tâm trạng đang thế nào, ung dung ngồi ở trên ghế... chơi điện thoại, còn hay đánh chữ nữa.

"Này bà chị, sao cô có tinh thần vậy a?" Hà Ngộ Ngộ ghé đầu lên bàn làm việc, nghiêng đầu nhìn Tống Như Ca.

Tống Như Ca liếc nhìn cô một cái, "Bị sai múi giờ, hôm qua mới từ nước ngoài về."

"...."

"Còn nữa, tôi không phải là bà chị của cô." Tống Như Ca buông điện thoại, khôi phục vẻ mặt mỉm cười.

Hà Ngộ Ngộ phát hiện, nụ cười của Tống Như Ca không hề chân thành! Cái đó được gọi là nụ cười nghề nghiệp.

Mẹ nó!

Tống Như Ca thấy Hà Ngộ Ngộ nhìn cô chằm chằm, lại tiếp tục nói, "Hình như đồng chí cảnh sát này đối với tôi khá hứng thú nhỉ."

"Tôi đang nghĩ đến vụ án mà cô báo án." Hà Ngộ Ngộ chột dạ nói.

"A? Phải không đó?" Tống Như Ca cười khẽ, "Thế thì tại sao đồng chí cảnh sát này không hỏi tôi?"

Hà Ngộ Ngộ ngồi dậy, từ trong ngăn kéo lấy ra cuốn sổ, "Đúng rồi, lúc nãy còn chưa làm biên bản tường trình."

Tống Như Ca lặng lẽ liếc mắt một cái, chẳng lẽ người phụ nữ này còn không biết cô còn ngồi chờ cô ta, là vì cái này sao?

Hà Ngộ Ngộ đang ngồi điền thông tin, hoàn toàn không biết, bản thân bị nữ thần quốc dân nhìn từ đầu đến chân lộ vẻ ghét bỏ.

"Lúc cô báo án thì đang làm gì?" Hà Ngộ Ngộ hỏi đến

....

Làm xong biên bản tường trình, trợ lý Tống Như Ca đưa đến một đống thức ăn, đưa cho mỗi cảnh sát một phần sandwich. Hà Ngộ Ngộ một bên nhai bánh sandwich một bên suy nghĩ lại quá trình gây án và làm sao để người nhà của nạn nhân vụ án "Chung Cư Nam Sơn" đồng ý cho kiểm tra thi thể.

Tống Như Ca cùng trợ lý đi về nhà.

Hà Ngộ Ngộ quay quầng cả đêm không có thời gian nghỉ ngơi, cô nằm đại trên bàn nhắm mắt ngủ hai tiếng, sau đó cho một ly cà phê đen vào bụng, rồi tiếp tục làm việc.

Pháp y Lưu vừa mới gửi đến báo cáo nghiệm thi nạn nhân Dung Dung, bạn gái của A Bổn.

"Bột màu trắng trên đầu cô ấy chính là Natri Nitrit sao?" Hà Ngộ Ngộ kinh ngạc, đầu ngón tay không ngừng cọ trên thành cốc.

Pháp y Lưu nâng mắt kính lên, "Đúng vậy."

Hà Ngộ Ngộ cầm lấy cái máy tính bảng, bên trong có đoạn video của CCTV, toàn bộ quá trình phanh thây của hung thủ đều được ghi lại hết. Nhưng mà ở ngã tư đường không có chiếc xe nào khả nghi cả.

"Anh nhìn xem chỗ này đi." Hà Ngộ Ngộ chỉ chỉ vào trên máy tính bảng, hung thủ dùng rìu bổ vào đầu nạn nhân, sau đó từ trong túi lấy ra một đồ vật, rải vào đầu nạn nhân.

Cách gây án thế này làm cho ngươi ta giận sôi người, càng dám nghênh ngang ở ngã tư gây án.

Pháp y Lưu nhíu mày, "Tôi cũng đã làm kiểm tra dạ dày của nạn nhân, phát hiện đồ ăn cô ấy ăn cũng có không ít Natri Nitrit trong đó."

"Tối hôm qua, chúng tôi cùng nhau đi ăn đồ nướng." Hà Ngộ Ngộ bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, lập tức kêu A Bổn và A Xương đi đến đây.

"Tôi còn phát hiện, trong dạ dày của nạn nhân, không phải thịt heo hay thịt dê...." Pháp y Lưu lấy báo cáo ra đưa cho Hà Ngộ Ngộ xem, "Là thịt chó, thịt mèo, còn có... thịt người nữa."

A Xương đã bắt đầu buồn nôn, A Bổn cau mày nhìn Hà Ngộ Ngộ.

"Pháp y Lưu, Natri Nitrit dùng để làm gì?" Giọng nói khàn khàn của A Bổn vang lên.

Pháp y Lưu nhấp một ngụm cà phê rồi nói, "Natri Nitrit hay còn gọi là NaNO2, có tác dụng oxy hoá hemoglobin chứa trong hồng cầu biến hemoglobin thành methemoglobin, do đó hemoglobin mất khả năng vận chuyển oxy, dẫn đến tính trạng thiếu oxy. Ngộ độc Nitrit cấp tính thường là do nhầm lẫn đó là muối ăn. Đặc điểm chính của ngộ độc là tím tái do thiếu oxy, như môi bầm tím, lưỡi và cả đầu ngón tay. Trường hợp nặng thì trong giác mạc mắt và cả toàn thân đều tím tái, đầu óc choáng váng, mệt mỏi, tim đập cực kỳ nhanh, buồn ngủ hoặc cáu kỉnh, khó thở, buồn nôn, đau bụng, tiêu chảy, nghiêm trọng thì ngất xỉu, co giật, không tự chủ được, tử vong do suy hô hấp. Nói chung thì cơ thể con người chỉ hấp thu được từ 0,3 đến 0,5 gam Nitrit, nếu hơn 3 gam sẽ tử vong."

Hà Ngộ Ngộ tiếp tục nói thêm, "Rất nhiều loại thực phẩm kém chất lượng sử dụng Natri Nitrit, do nó có vị mặn, với lại giá khá rẻ. Cái này chúng ta hay gọi là muối công nghiệp."

Pháp y Lưu gật đầu, "Không sai, Tiểu Ngư nói đúng."

"Nếu như vậy, chúng ta đều ăn đồ nướng nhưng lại không sao, còn Dung dung em ấy...." A Bổn nói, nước mắt lại chảy ra.

"Không sai, chúng ta đều không sao cả, hung thủ trực tiếp đem Natri nitrit đổ vào trong não nạn nhân, tại sao lại làm như vậy?" Hà Ngộ Ngộ chống cằm nhìn ảnh chụp của hiện trường vụ án.

Mà ở bên kia, Tống Như Ca đang nằm ở trên cái giường lớn mềm mại thoải mái mà ngủ, hồn nhiên không hề biết ở trên Weibo đã như nước sôi lửa bỏng.

#Nữ diễn viên họ S bị bắt# (Họ Tống phiên âm Trung là Sòng – Soong)

#Tống Như Ca báo án#

#Chiến dịch cấm hút chích bắt đầu#

#Nhà văn Nhất Chỉ Lan Châu đoạt giải Nobel văn học#

#Bộ phim <> của Tống Như Ca công chiếu#

....

Hot search năm cái thì ba cái đã có tên Tống Như Ca rồi, còn một cái mắng Tống Như Ca.