Chương 3

Buổi sáng, công vụ ở trong triều rất phức tạp. Các quan đại thần lên triều sẽ đứng ở dưới bậc thang theo thứ tự, không hề có biểu cảm trên mặt, trong mắt tràn đầy sự mơ hồ. Một số người còn lén lút lấy tay áo che miệng để ngáp vài cái.

Khi còn khuê nữ, ta đã tưởng tượng về khung cảnh này không biết bao nhiêu lần. Một ngày nào đó, ta sẽ đứng ở đây dựa vào tài trí của mình, cùng những người có năng lực khác để lo lắng cho dân chúng, mang lại lợi ích cho bá tánh.

Nhưng do thành kiến nam nữ quá cứng nhắc, ước mơ của ta không thành hiện thực. Ngay cả việc ta đi học cùng huynh trưởng cũng khó khăn. Ta phải cải nam trang và trở thành thư đồng để tránh những lời đàm tiếu.

Ta bước lên phía trước, đứng sau hàng đầu tiên của đoàn người mặc áo đỏ, che mặt lại và liếc mắt quan sát xung quanh. Trong triều có sự phân biệt giữa quan văn và quan võ rất rõ ràng. Quan võ mặc màu tím, còn quan văn mặc màu đỏ.

Trong đám quan võ mặc triều phục màu tím, ta nhìn thấy một người lưng thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng, đôi khi nhíu mày thể hiện sự khó chịu với sự ồn ào xung quanh, đặc biệt là khi thấy ta, sự chán ghét trên gương mặt y trở nên rõ ràng hơn.

Một số người mà ta có thể nhận ra cũng có ánh nhìn dành cho ta như thế, đều là khinh bỉ và coi thường không che giấu.

Đa số đều là những người có quan hệ tốt với gia đình ta trước đây, không có gì lạ khi họ cảm thấy khinh bỉ với Thẩm Yến Văn, nhưng sau khi phụ thân ta bị kết án, họ rất nhanh cắt đứt quan hệ, lạnh nhạt vì sợ bị liên luỵ.

Điều đó không khỏi khiến ta cảm thấy khí khái văn nhân đã mất đi cùng với sự xuống cấp của đạo đức.

Bãi triều trở về, ngay khi vừa bước qua ngưỡng cửa bằng chân trái, ta đã nhận được chiếu chỉ phong Thẩm Yến Văn làm Khâm Sai Đại Thần đảm nhận cứu trợ thiên tai, và được Diệp Ngọc Thư hộ tống cùng làm nhiệm vụ.

Thoạt nghe thì có vẻ là một công việc béo bở nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì không phải vậy.

Quốc khố trống rỗng, ai đảm nhận đi đến phía nam vào thời điểm này đều phải chuẩn bị tinh thần bị nạn dân ăn tươi nuốt sống. Nhìn lại có rất nhiều quan viên th.i.ệ.t m.ạ.n.g tại các vùng thiên tai.

Sau khi nhận chiếu chỉ, ta liền đi thẳng đến từ đường.

Vừa bước vào, ta đã thấy Thẩm Yến Văn đang quỳ trong từ đường viết gì đó, hoá ra là tổ huấn của Thẩm gia.

Tổ huấn Thẩm gia ta đã học thuộc lòng, rất dễ dàng để viết ra.

Ta thở dài, không nói gì, trở về phòng, mở rương đựng quần áo, lấy mớ tổ huấn đã viết ra.

Khi rảnh rỗi, ta đã viết trước và lưu lại. Dù sao thì sớm muộn gì ta cũng sẽ dùng đến nó.

Khi ta đặt nó trước mặt Thẩm Yến Văn, hắn không hài lòng liếc nhìn ta. Sau khi nhìn thấy nội dung trong đó thì ban đầu là ngạc nhiên, sau liền tức giận.

Hắn ném cây bút xuống và hỏi ta liệu có phải ta đã nói gì với mẫu thân nên hắn mới bị phạt như thế không?

Ta mỉm cười cay đắng.

Với ta, đây chỉ là chuyện bình thường.

Trước kia, mẫu thân của Thẩm Yến Văn chỉ chăm chăm tìm lỗi của ta. Khi có được cơ hội, sẽ bắt ta đến từ đường và phạt quỳ.

Hôm nay, ta thậm chí còn không đi gặp bà ta vì sợ chọc tức bà ấy.

Mẫu thân của Thẩm Yến Văn không thích ta, nhưng vì gia đình danh giá, ta lại là con gái yêu của thừa tướng. Bà ta vẫn cần dựa vào gia thế của nhà ta để giúp con trai mình nên bà ta giả vờ tốt bụng và đối xử rất tử tế với ta.

Đến khi gia đình ta suy vong, bà ta lập tức lật mặt sau một đêm, nhưng trước mặt người ngoài vẫn giả vờ lá trái lá phải với ta, sau lưng thì khinh thường ta.

Bà ấy vẫn còn ghi thù chuyện con trai bà ấy. Trong quá khứ, bà ấy cho rằng phụ thân và huynh trưởng ta đã đe doạ Thẩm Yến Văn và bắt hắn hứa không nạp thêm thê thϊếp, không được phép bao dưỡng bất kỳ nữ nhân nào khác bên ngoài, nhưng ta lại không thể sinh con. Điều này khiến bà ta tức giận vô cùng.

Trong mắt bà ta, chỉ có công chúa cành vàng lá ngọc mới xứng với Thẩm Yến Văn. Còn ta chỉ là kẻ chắn ngang đường, trì hoãn tiền đồ của hắn.

Những năm đó, Thẩm Yến Văn không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, chỉ đọc sách thánh hiền, hơn nữa mẫu thân của hắn còn cố ý che giấu nên hắn chẳng biết gì về việc ta bị đối đãi tệ bạc.

Đầu gối của ta bị bầm tím hết lớp này đến lớp khác, và ta thường xuyên đau đớn đến mức không thể đứng dậy được.

Hắn cũng không thường xuyên đến thăm ta, nên không thể nhìn thấy những vết thương xanh tím đáng sợ ấy.

Sau khi phụ thân và huynh trưởng gặp nạn, ta càng hiếm gặp hắn hơn.