"Tôi xin lỗi."
Mỗi lần Nguyễn Thịnh tức giận đều mặc kệ anh, nhưng khi nhận được lời xin lỗi của Kỳ Mặc cậu không biết nên nói gì.
“Việc tôi chủ động đợi anh liên quan gì tới anh mà anh xin lỗi tôi!” Nguyễn Thịnh quay đầu mắng một câu.
【886, tôi cũng đã gặp anh ta rồi, thanh nhiệm vụ có thay đổi gì không?】
【Ký chủ...】 Hệ thống 886 chột dạ.
Nguyễn Thịnh sao có thể không hiểu giọng điệu này của hệ thống 886 là có ý gì. Rốt cuộc hôm nay cậu tới đây vì cái gì vậy? Cậu thật sự không nên tin vào hệ thống này.
Ọc ~ọc ~~
Sự im lặng bị phá vỡ bởi âm thanh kỳ lạ.
Ngay khi âm thanh phát ra, Nguyễn Thịnh chỉ muốn chết! Mất mặt trước ai cũng được tại sao lại mất mặt trước Kỳ Mặc! Sao không đói chết luôn đi.
Nhưng chuyện này cũng không thể trách Nguyễn Thịnh, ban ngày cậu ngủ, cả ngày lăn lộn, bây giờ cũng đã tối.
Kỳ Mặc không cười, anh im lặng như mọi khi nhưng lại quay người lấy chìa khóa mở cửa.
“Vào đi.’’
Nguyễn Thịnh bĩu môi, vào thì vào. Ai sợ ai, thua người không thua trận, khôn, người cũng không thể thua.
Đây là lần đầu tiên cậu đến nhà Kỳ Mặc, cậu tò mò quan sát xung quanh.
Căn nhà không lớn, bày trí đơn giản, liếc mắt một cái là có thể nhìn hết mọi thứ. Trong nhà rất sạch sẽ, không có rác, nhưng phòng khách lại hơi lộn xộn, chiếc ghế dài bằng gỗ nằm nghiêng, cái bàn bị lệch, dưới bàn có vài bông hoa khô héo
Nhìn thoáng qua có thể biết đây là ngôi nhà cũ, bức tường bong chóc dán đầy báo cũ, mơ hồ có thể thấy hoa văn tường dưới lớp báo cũ. Trong phòng khách có những xấp bìa cứng, chai lọ đã qua xử lý đựng trong chiếc túi dệt, còn có một túi dệt mới đựng được một nửa, xung quanh có vài chai lọ chưa qua xử lý.
“Cậu ngồi đợi một lát, tôi nấu nhanh thôi.” Kỳ Mặc nói xong rồi đi vào bếp.
Nguyễn Thịnh ngồi xuống ghế, nhìn chỗ này chỗ kia, cuối cùng nhìn Kỳ Mặc đang bận rộn trong bếp, tiếng nước sôi từ trong bếp truyền ra, khói trắng nóng hổi bốc lên, nhìn sơ cũng biết anh là người giỏi nấu ăn.
Một lúc sau, Kỳ Mặc đặt hai bát mì lên bàn và nói: “Cậu ăn đi, trong nhà tôi không có món gì, chỉ có mì thôi.”
Nguyễn Thịnh nhìn bát mì nóng hổi, bát mì rất đơn giản nhìn cực kỳ thanh đạm, ăn kèm dưa chua làm cho mùi vị thơm ngon không chịu được, chỉ ngửi thôi cũng bụng cồn cào.
Nguyễn Thịnh đắn đo hồi lâu, cuối cùng cậu kéo bát mì lại gần, không ăn thì phí, cũng không phải cậu bảo Kỳ Mặc làm.
Quả thực trong nhà Kỳ Mặc không có gì ăn, anh mở tủ lạnh ra, đã nhiều ngày không mua thêm đồ nên bên trong chỉ còn lại một phần mì sợi, một quả trứng gà và ít rau dưa. Anh đành phải nấu bát mì đơn giản, dưa chua là bà nội làm cho anh.
Một lớp dầu mỏng, sợi mì vừa phải.
Nguyễn Thịnh ăn một miếng, cảm thấy mì khá ngon, mì ăn cùng dưa chua kí©h thí©ɧ cảm giác thèm ăn của cậu, sau đó cậu tiếp tục ăn, mùi vị càng ngon hơn. Nguyễn Thịnh ăn thêm mấy miếng nữa, bụng cậu đã no, cậu bắt đầu gắp từng sợi mì, tính tình thiếu gia lại nổi lên, cậu bắt đầu xoi mói bát mì, chẳng hạn như mì quá nhạt, sợi mì quá mềm, không có thịt. Nói thật ra là cậu bất mãn với người nấu. Vừa xoi mói vừa ăn, bới, trứng chiên dưới bát bị lôi ra. Cậu nhìn trứng chiên vàng óng ngấm nước súp, cắn một miếng, cậu cảm thấy mùi vị cũng không tệ.
Sau khi nhận ra điều gì đó, cậu nhìn Kỳ Mặc, nói đúng hơn là nhìn chằm chằm vào bát mì của anh.
Quả nhiên là như vậy, Nguyễn Thịnh cười lạnh, chỉ bát của cậu có trứng chiên. Cậu có thân phận gì mà được ăn trứng chiên còn Kỳ Mặc thì không.
Nguyễn Thịnh không muốn, một chút cũng không muốn, anh dựa vào cái gì mà làm vậy!
“Thật khó ăn.” Nguyễn Thịnh buông đũa dựa vào ghế, cậu không nhìn Kỳ Mặc.