Chương 9: Chia tay rồi

Kỳ Mặc khựng lại, nhìn Nguyễn Thịnh đã ăn được một phần ba tô mì, anh biết chắc không phải do mùi vị không ngon, đồ Nguyễn Thịnh không thích ăn thì một miếng cũng sẽ không đυ.ng vào, nguyên nhân chắc hẳn là do anh.

Anh không hỏi, chỉ đặt đũa xuống, nhẹ giọng nói: “Không ăn thì để đó đi, lát tôi dọn.”

Hai người đều không ăn, bầu không khí trở nên im lặng.

“Cậu tới tìm tôi vì chuyện gì?’’ Kỳ Mặc phá vỡ sự im lặng.

“Mấy ngày nay anh không đến trường, cô Đường lo lắng nên bảo tôi đến xem.’’ Đây là lý do Nguyễn Thịnh đã sớm nghĩ ra.

Lý do sứt sẹo đến nỗi Kỳ Mặc không thể tin, nó quá sơ hở. Bởi vì Kỳ Mặc đã gọi điện thoại cho cô Đường và nói ngày mai sẽ đến trường. Hơn nữa Nguyễn Thịnh còn đang bị thương, nếu cô Đường nhờ ai đến thăm anh thì cũng sẽ không nhờ Nguyễn Thịnh. Và anh hiểu cô ấy, nếu cô ấy thật sự muốn tìm anh, cô ấy sẽ tự đến. Lý do của cậu quá sơ hở, nhưng Kỳ Mặc không muốn vạch trần, điều đó không cần thiết.

“Tôi có thể hỏi vì sao cậu bị thương không?’’ Kỳ Mặc vốn không muốn hỏi nhiều nhưng vẫn mở miệng.

“Anh cứ hỏi vì sao mãi vậy?’’ Nguyễn Thịnh nhíu mày, cậu cảm thấy phiền.

Kỳ Mặc không trả lời.

Nguyễn Thịnh bực bội nói: "Tôi ngã cầu thang, vết thương không nghiêm trọng, chân chỉ bị rạn xương nhẹ." Tuy cậu trả lời có lệ, nhưng cũng là trả lời.

Kỳ Mặc nghe vậy, ánh mắt trầm xuống, ngã cầu thang, rạn xương. Còn vết thương trên trán này, Nguyễn Thịnh kín miệng không nói. Anh rũ mắt, không hỏi nữa.

Bọn họ chia tay rồi, hiện tại đã coi như vượt qua giới hạn.

Chủ đề nên kết thúc ở đây.

“Tôi cũng đã gặp được người, vậy tôi về trước.’’ Bây giờ Nguyễn Thịnh chỉ muốn thoát khỏi nơi có Kỳ Mặc, cậu không chịu nổi sự quan tâm của Kỳ Mặc, nhưng cũng không chịu nổi sự lạnh nhạt của anh, điều này làm cho trái tim cậu như bị lửa thiêu xé nát, không ai có thể bắt cậu chịu đựng điều này.

“Buổi tối ở đây không có xe, sao cậu về được?’’ Kỳ Mặc hỏi cậu như hỏi một người bạn học bình thường hoặc là thân thiết hơn một chút, quan tâm bạn cùng bàn.

“Anh quên tôi là đại thiếu gia rồi à, tài xế tất nhiên sẽ tới đón tôi.’’ Điều này hoàn toàn vô nghĩa vì cậu đã bị đuổi khỏi nhà, cậu thà dùng chân này nhảy trở về, cũng không thể yếu thế, không đi thì làm gì? Ở lại nhà Kỳ Mặc sao?

“Thế nào, anh định bảo tôi ở lại căn nhà tồi tàn này ư?’’

Kỳ Mặc không phản bác, anh yên tâm khi biết cậu có tài xế đón: “Vậy tôi đưa cậu xuống lầu.’’

Kỳ Mặc rất kiên quyết, không cho Nguyễn Thịnh cơ hội từ chối.

Hai người không nói gì, Kỳ Mặc đưa cậu xuống lầu. Vừa xuống lầu, Nguyễn Thịnh vội vàng đuổi anh về.

Kỳ Mặc suy nghĩ một chút, anh vẫn dìu cậu ra ngoài, anh nhìn Nguyễn Thịnh từng bước từng bước rời khỏi nơi cũ kỹ xiềng xích, anh biết nơi xám xịt này không thích hợp với người sáng sủa như cậu, thế giới muôn màu muôn vẻ mới là nơi Nguyễn Thịnh nên đến.

Nguyễn Thịnh chống nạng từ từ đi về phía trước, mục tiêu của cậu là trạm xe buýt gần nhất, cậu sẽ ngồi đó chờ chuyến xe buýt sớm nhất.

Cậu tìm chỗ rồi ngồi xuống, đêm nay không lạnh nhưng gió đêm thổi vào người lâu cũng sẽ lạnh.

Nguyễn Thịnh kéo khóa áo đồng phục lên cao, may mà hiệu quả chống gió của đồng phục khá tốt. Cậu mở điện thoại ra, định chơi game để vượt qua đêm nay.

Trò chơi kết thúc, Nguyễn Thịnh nhìn giao diện defeat, cậu tính nói chuyện với người đi rừng 0-12 này về cuộc sống cho bớt chán nhưng chưa kịp mời người vào phòng, cậu đã nhìn thấy một bóng đen xuất hiện phía trên điện thoại, có người đứng trước mặt cậu.